Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn

Chương 38: Xin lỗi cậu ấy đi



Khi Lâm Miểu về ký túc xá thì các bạn cùng phòng khác đều đã về, ngay cả Chu Trác cũng chơi bóng xong, mồ hôi nhễ nhại đi tắm.

Tưởng Nhạc Minh thấy cậu vào thì sợ sệt đứng phắt dậy, hít sâu mấy hơi rồi nói dõng dạc như đã soạn sẵn từ lâu: "Lâm Miểu, xin lỗi cậu! Tất cả đều là lỗi của tớ, tớ không nên thấy tiền mờ mắt, không để ý đến cảm nhận của cậu, tự tiện tiết lộ hành tung của cậu cho người khác khi chưa được cậu đồng ý! Tớ có lỗi với bạn thân, với anh em tốt! Tớ đã tự kiểm điểm và phê bình sâu sắc, tiền cũng trả lại hết. Tớ thực sự biết lỗi rồi! Lâm Miểu, cậu tha thứ cho tớ nhé!"

Sau đó hắn cúi gập chín mươi độ.

Hà Duật đứng cạnh tưởng hắn uống nhầm thuốc gì: "Các cậu sao vậy?"

Hắn nhìn Tưởng Nhạc Minh: "Cậu làm gì sai à? Tiền gì cơ?"

Tưởng Nhạc Minh ngượng ngùng lí nhí: "Tớ nhận tiền từ bạn học cũ của Lâm Miểu để nói cho cậu ấy biết Lâm Miểu đi đâu và gặp ai......"

Hà Dư khựng lại một lát rồi nói: "Lần trước cậu nói đã tìm được việc làm thêm, là việc này hả?"

Tưởng Nhạc Minh ngượng ngùng gật đầu.

Lâm Miểu im lặng ngồi xuống bàn, không nói năng gì.

Tưởng Nhạc Minh xấu hổ gãi đầu: "Đều tại đầu óc tớ chập mạch, cứ tưởng hai cậu thân nhau......"

Hà Duật nghiêm nghị nói: "Dù vậy cũng đâu thể bán đứng Lâm Miểu chứ, cậu có xứng với cậu ấy không hả?"

Tưởng Nhạc Minh quả thực chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống: "Xin lỗi mà!"

Hắn lắp bắp giải thích: "Không phải chuyện gì tớ cũng nói với cậu ấy đâu, chỉ có lâu lâu cậu ấy hỏi Lâm Miểu đi đâu hoặc đang làm gì......"

"Đây cũng đâu phải bí mật, cậu ấy lại là bạn học cũ của cậu, dù cậu ấy không trả tiền mà hỏi thăm, chắc tớ cũng sẽ không nghĩ nhiều mà nói cho cậu ấy biết......"

"Nhưng hôm nay thấy cậu tức giận như vậy, tớ mới biết mình sai thật rồi, xin lỗi cậu nhiều lắm!"

Hắn dõng dạc nói: "Nếu cậu vẫn chưa nguôi giận thì tớ...... sẽ gọi cậu là bố một tháng!"

Chu Trác vừa tắm xong đi ra: "...... Tớ mở nhầm cửa à?"

Lâm Miểu không nói gì mà chỉ buồn buồn nói: "Tớ đi tắm rồi ngủ đây."

Tưởng Nhạc Minh không dám làm phiền cậu nữa, vội vàng nói: "Ừ ừ ừ, vậy cậu tắm rửa nghỉ ngơi trước đi."

Hoắc Dữ Xuyên đứng một mình dưới ký túc xá, ngẩng đầu nhìn ánh sáng hắt qua cửa sổ, rất sáng nhưng lại rất xa.

Gió đêm lạnh lẽo thổi qua mặt, len lỏi vào cổ áo hắn.

Khi hắn ra khỏi công ty thì nhận được tin nhắn của Tưởng Nhạc Minh nói Lâm Miểu đã phát hiện ra bọn họ liên hệ với nhau, sau đó trả hết tiền lại.

Không phải hắn không biết việc này là sai.

Nhưng người trong lòng hắn tốt như vậy ắt sẽ được rất nhiều người thích, trong trường sôi động náo nhiệt, người đến người đi, hắn lại không thuộc về nơi đó.

Hắn sợ Lâm Miểu sẽ thích người khác ở nơi mình không nhìn thấy.

Vì vậy hắn nóng lòng muốn biết cậu làm gì ở trường, đi đâu, gặp ai, có người nào tỏ tình với cậu không......

Hắn giống như một kẻ rình rập theo dõi, ti tiện ích kỷ mua chuộc những người xung quanh Lâm Miểu để biết rõ nhất cử nhất động của cậu, nhưng lại không dám tỏ tình với cậu.

Hắn đã rời xa quá lâu, lâu đến nỗi ngay cả hắn cũng không chắc liệu hai năm qua mình có chiếm được vị trí nào trong lòng Lâm Miểu hay không.

Khi Hoắc Dữ Xuyên về nhà thì đêm đã khuya.

Dì Trần vẫn chưa về mà nấu canh cho hắn, để trong nồi giữ ấm.

Hoắc Dữ Xuyên không muốn ăn, cởi áo khoác rồi chán nản ngồi xuống sofa.

Dì Trần thấy hắn lại về một mình thì do dự không biết nói gì, cuối cùng vẫn hỏi: "Chừng nào Tiểu Lâm mới về?"

Một mình Hoắc Dữ Xuyên ăn rất ít, tính tình lại trầm lặng, bà có nấu ngon cỡ nào cũng không ai ăn, không ai khen.

Lâm Miểu vẫn là tốt nhất, hễ được ăn ngon thì lại nhảy cẫng lên khiến người ta ấm lòng.

Hoắc Dữ Xuyên nhắm mắt lại, giọng nói tràn đầy mỏi mệt: "Có lẽ cậu ấy...... sẽ không về nữa đâu."

Sao lại không về chứ? Dì Trần lo lắng, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, chẳng phải dỗ dành nhiều một chút là ổn sao? Không dỗ được thì kết hôn, lấy thân mình đền cho người ta.

"Hoắc tổng," Tiểu Trịnh từ bên ngoài đi vào, nói với Hoắc Dữ Xuyên: "Tên kia bị đưa tới đồn cảnh sát rồi."

Hắn đẩy kính lên rồi nói tiếp: "Ngoài ra chúng tôi còn tra được trước khi rời trường, Tiểu Lâm tiên sinh đã xung đột với một người."

Hoắc Dữ Xuyên ngước mắt lên: "Có chuyện gì vậy?"

Tiểu Trịnh: "Vẫn chưa rõ lắm."

Hoắc Dữ Xuyên dừng một lát rồi hỏi: "Là ai?"

Tiểu Trịnh: "Lớp trưởng lớp bên cạnh, tên là Lý Văn Diệu."

Trưa hôm sau, Lý Văn Diệu đang trên đường về ký túc xá thì đột nhiên bị chặn lại.

Hắn nhận ra người này là tài xế hay đi chung với Hoắc Dữ Xuyên đến đón Lâm Miểu.

Hắn lập tức sầm mặt: "Gì vậy?"

Tiểu Trịnh: "Hoắc tổng mời cậu đi một chuyến."

"Cậu ta gọi thì tôi phải đi à", Lý Văn Diệu "xì" một tiếng, "Không đi."

Tiểu Trịnh gật đầu, sau đó lấy từ sau lưng ra một tấm ván gỗ rồi đá vỡ vụn.

Hắn lặp lại lần nữa: "Hoắc tổng mời cậu đi một chuyến."

Lý Văn Diệu: "......"

Hoắc Dữ Xuyên đứng dựa vào xe, hàng cây cao vút che khuất ánh mặt trời, cành lá đung đưa xào xạc trong gió.

Không lâu sau, Tiểu Trịnh dẫn Lý Văn Diệu tới.

Lý Văn Diệu nhìn thấy xe hắn lại càng tức hơn: "Có chuyện gì?"

Hoắc Dữ Xuyên im lặng nhìn hắn.

Lý Văn Diệu đoán hắn đến vì chuyện của Lâm Miểu nên cười lạnh: "Sao, Lâm Miểu mách tội với cậu rồi à?"

Hắn khịt mũi, hùng hồn nói: "Tôi chỉ nói thật thôi, có gì sai à? Dám làm mà không dám nhận, bày đặt thanh cao."

Hoắc Dữ Xuyên hỏi: "Nhận gì?"

"Nhận gì cậu còn không biết hay sao?" Lý Văn Diệu mỉa mai: "Các người có quan hệ thế nào, trong lòng mình biết rõ nhất."

Vẻ mặt Hoắc Dữ Xuyên lạnh tanh: "Quan hệ thế nào?"

Lý Văn Diệu hất cằm lên: "Giả ngu làm gì? Chẳng phải cậu đến để dằn mặt thay người tình của mình sao?"

Hắn nhìn Hoắc Dữ Xuyên từ trên xuống dưới, "Không ngờ cậu quan tâm cậu ta đến vậy...... Cũng đúng thôi, chỉ cần trên giường chưa chán thì vẫn phải dỗ dành chứ."

Vẻ mặt Hoắc Dữ Xuyên sa sầm, ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo, đi tới chỗ hắn.

Lý Văn Diệu bị ánh mắt hắn dọa sợ, cố tỏ vẻ bình tĩnh biện giải cho mình: "Sao, tôi nói sai à? Chẳng phải cậu ta chỉ là kẻ bán mông thôi sao?"

Hoắc Dữ Xuyên cởi áo vest ném cho Tiểu Trịnh, xắn tay áo sơ mi lên rồi lạnh lùng nói: "Xin lỗi cậu ấy đi."

Lý Văn Diệu không phục: "Mắc mớ gì? Cậu ta bán......"

Còn chưa lời thì đã bị đấm một cú vào mặt.

Hoắc Dữ Xuyên túm cổ áo hắn, giọng nói lạnh như băng: "Xin lỗi cậu ấy đi."

Mặt Lý Văn Diệu sưng vù nhưng vẫn không chịu nhận lỗi: "Tôi không......"

Sau đó lại bị đấm thêm cú nữa.

Gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay Hoắc Dữ Xuyên, hoàn toàn không còn vẻ điềm đạm như mọi ngày, "Xin lỗi cậu ấy đi!"