Sau sự cố đêm đó, Dư Cận Vãn bị sốt mấy ngày liền, thậm chí còn suýt ngất xỉu trong lúc dạy học.
Anh không muốn đến phòng y tế, nhưng các sinh viên cuống quýt dìu anh đến đó.
Anh đành phải bảo họ về trước rồi ở lại đối mặt với chị bác sĩ "kiến thức rộng rãi, nhanh mồm nhanh miệng".
Chị đã ngoài tứ tuần, thản nhiên nói: "Thầy Dư đừng chiều bạn trai quá."
Dư Cận Vãn sửng sốt, sau đó nghe chị phán thêm một câu: "Còn trẻ đừng mạnh bạo như vậy."
Khuôn mặt vốn đỏ bừng của Dư Cận Vãn càng nóng hơn, mở miệng giải thích: "Không......"
Anh định nói mình không có bạn trai, nhưng chưa kịp nói hết thì bác sĩ đã hỏi: "Không mạnh lắm à?"
Dư Cận Vãn: "......"
Chị lắc đầu nói: "Thanh niên bây giờ thật không biết đủ là gì."
Không ngờ nhìn bề ngoài thầy Dư lạnh lùng xa cách mà bên trong lại nồng nhiệt như vậy.
Chị lập tức kê một đống thuốc cho Dư Cận Vãn.
Dư Cận Vãn trầm mặc, càng nói càng rối, thôi bỏ đi.
Chuyện anh làm bồi bàn ở "Mạc Sắc" cuối cùng cũng bại lộ, vừa hạ sốt thì nhận được điện thoại của cha mình.
Dư Mậu Đức lạnh lùng hỏi: "Sao, chán làm thầy rồi nên muốn làm bồi bàn hả?"
"Không ạ," Dư Cận Vãn nắm chặt điện thoại, im lặng một lát rồi nói: "Con không làm nữa đâu."
Dư Mậu Đức không hỏi lý do anh đến đó nên Dư Cận Vãn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Anh không dám quay lại "Mạc Sắc", cũng không đi gặp Hà Tòng Sơn, nhưng lại bị nhận ra ở cổng trường.
Anh ra sức phủ nhận, nói Hạ Tòng Sơn nhận lầm người rồi.
Nhưng Hạ Tòng Sơn cứ khăng khăng quả quyết đó là anh, sau khi hôn một cái thì nhận ra miệng anh, còn nhận ra tay anh.
Dư Cận Vãn hoảng hồn, lỡ bị ai đó nhìn thấy rồi truyền đến tai cha anh thì lý do anh làm bồi bàn ở "Mạc Sắc" sẽ không giấu được nữa.
Có lẽ cha anh vẫn tưởng anh nhất thời hiếu kỳ, muốn trải nghiệm cuộc sống chứ không nghĩ gì khác.
Anh hoảng sợ bỏ chạy.
Nhưng cha anh vẫn biết chuyện.
Dư Mậu Đức gọi anh tới công ty rồi tra hỏi như sếp chất vấn nhân viên phạm lỗi: "Nghe nói có kẻ đến trường quấy rối con đúng không?"
Dư Cận Vãn cúi đầu làm thinh một lát rồi nói khẽ: "Không phải...... chỉ là hiểu lầm thôi ạ."
Dư Mậu Đức nhìn anh hồi lâu mới nói: "Thế thì tốt."
"Đừng quên thân phận của con," ông nói: "Đừng giao du với những kẻ không ra gì làm nhà họ Dư mất mặt."
Dư Cận Vãn không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu.
Dừng ở đây thôi, anh nghĩ, đừng gặp lại Hạ Tòng Sơn nữa.
Sau đó trên đường đi làm về, anh bị Hạ Tòng Sơn trùm bao bố bắt đi.
Hạ Tòng Sơn bảo anh: "Thầy Dư hẹn hò với tôi nhé."
Dư Cận Vãn sững sờ.
Chỉ vì mấy chữ này mà ý định "dừng ở đây" lập tức dao động.
Anh hỏi: "Sao lại...... muốn hẹn hò với tôi?"
Hạ Tòng Sơn nói muốn chịu trách nhiệm với anh.
Chỉ chịu trách nhiệm mà thôi.
Nhưng anh chẳng cần ai chịu trách nhiệm cả.
Anh bị Hà Tòng Sơn "giam cầm".
Anh cảm thấy Hạ Tòng Sơn rất kỳ quái, anh đã bảo không cần mà hắn cứ khăng khăng đòi chịu trách nhiệm, hệt như đang ép mua ép bán.
Chắc chỉ là cảm giác mới lạ nhất thời thôi, anh không khỏi hoài nghi nếu đêm đó người khác vào phòng Hạ Tòng Sơn thì hắn có đối xử với họ như vậy không?
Hắn cũng sẽ hôn người khác sao?
Hạ Tòng Sơn rất thích hôn anh. Trong hai ngày ở chung, sau khi thức dậy, lúc ngủ trưa hoặc ban đêm trước khi ngủ, Hạ Tòng Sơn đều hôn anh, hôn rất sâu, rất nồng nhiệt, cứ như chỉ muốn hòa tan anh vào cơ thể mình......
Anh bị hôn đến nỗi đứng không vững, đang mơ màng thì được buông ra, ngơ ngác nhìn Hạ Tòng Sơn đi tắm nước lạnh hoặc ngủ trên sofa......
Anh nghĩ người này thật kỳ lạ.
Anh cứ tưởng cha mình sẽ không phát hiện sớm vậy. Sau khi đi làm, anh dọn ra ngoài sống một mình, có khi mấy ngày liền không về nhà, chỉ cần không khóa điện thoại mà vẫn giữ liên lạc bình thường thì hoàn toàn không có vấn đề gì.
Nhưng cha anh vẫn tìm tới và xông thẳng vào nhà Hạ Tòng Sơn.
Anh biết mình không thể giấu được nữa. Anh theo cha về nhà rồi quỳ trong phòng làm việc hơn nửa ngày.
Dư Mậu Đức chống gậy, trầm giọng hỏi: "Cậu ta ép buộc con đúng không?"
Dư Cận Vãn lắc đầu, lấy hết can đảm nói: "Cha, hình như con...... thích anh ấy rồi."
Dư Mậu Đức nện mạnh cây gậy xuống sàn, tức giận quát: "Nói bậy bạ gì đó?!"
Dư Cận Vãn siết chặt tay.
"Tốt nhất là con nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời," Dư Mậu Đức nén giận nói: "Con quên lời ta dặn rồi đúng không? Ở bên một gã đàn ông...... Con! Nhà họ Dư không bao giờ có chuyện này, con nghĩ cũng đừng nghĩ nữa!"
Dư Cận Vãn im lặng hồi lâu rồi nói: "Anh ấy không hề ép buộc con."
Dư Mậu Đức tức giận đóng sầm cửa bỏ đi.
Ông thật sự không hiểu tại sao mấy đứa con trai khác đều giỏi giang ngoan ngoãn mà đứa út lại chọc giận mình hết lần này đến lần khác như vậy?!
Các anh của Dư Cận Vãn cũng chạy về, chưa kịp mở miệng thì Dư Mậu Đức đã nghiêm giọng nói: "Cứ để nó quỳ! Chưa hối lỗi thì chưa được đứng dậy!"
Các anh quay sang nhìn nhau.
Dư Mậu Đức tức điên, chưa kịp bình tĩnh lại thì nghe thấy quản gia hét ầm lên trong vườn: "Ôi, cháy rồi! Phòng làm việc cháy rồi!"
Dư Mậu Đức: "......"
Đám người vội vã chạy vào dập lửa rồi kéo Dư Cận Vãn về phòng.
Dư Mậu Đức nhìn tấm màn bị đốt cháy một nửa, sầm mặt hỏi: "Đang yên đang lành sao lại cháy?!"
Con trai cả: "Hình như đèn nổ thì phải."
Con trai thứ hai: "Nguy hiểm quá."
Con trai thứ ba: "Hiệu gì vậy? Kiện nó."
Con trai thứ tư: "Gọi cho phòng pháp chế ngay đi."
Sau đó bốn người cầm điện thoại ra ngoài gọi điện.
Dư Mậu Đức: "......"
Đèn? Nổ?
Dư Cận Vãn không được ra ngoài một mình nữa, đi làm có tài xế đưa đón, mấy cổng trường cũng có người canh gác.
Hạ Tòng Sơn chỉ có thể trèo tường vào tìm anh. Mỗi lần họ gặp nhau giống như đang yêu đương vụng trộm, lén lút ôm, lén lút hôn. Hạ Tòng Sơn hôn rất lâu, hôn đến khi môi Dư Cận Vãn tê rần, thấy anh thở hổn hển mới chịu thả anh ra để lấy hơi.
Dư Cận Vãn rất nóng, Hạ Tòng Sơn kề sát anh cũng nóng bừng. Nhưng Hạ Tòng Sơn không làm gì mà chỉ đưa tay xoa đôi môi ướt át của anh rồi cúi xuống hôn tiếp.
Dư Cận Vãn lùi lại, mở miệng hỏi: "Anh...... thích hôn lắm à?"
Hạ Tòng Sơn gật đầu ngay chẳng chút do dự: "Thích chứ!"
Hắn tỏ vẻ thèm thuồng, cười hôn người trong lòng một cái, "Mềm quá, hôn thích ghê."
Dư Cận Vãn quay mặt đi, hậm hực nghĩ thì ra hắn chỉ thích hôn môi.
Trong hai ngày anh bị "nhốt" cũng vậy, hôn xong hắn lập tức bỏ đi, nằm trên sofa ngáy khò khò.
Biết đâu hắn hẹn hò với anh chỉ vì muốn hôn thôi.
Dư Cận Vãn càng nghĩ càng tức, vùng ra khỏi ngực hắn rồi nói: "Không hôn nữa."
Hạ Tòng Sơn: "......"