Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu

Chương 12



17.
Tôi vẫn đang suy nghĩ xem đứa nhỏ này có bóng ma tâm lý gì, khi ra khỏi cửa không để ý lắm, kết quả là đột nhiên bị ai đó vỗ vào đầu, vừa định mắng người thì thấy cậu chủ nhỏ đứng trước mặt tôi.
Tôi hơi nghi ngờ cậu ấy vừa nhảy lên đánh tôi.
Nhưng tôi không dám hỏi.
Cậu ấy nghi ngờ hỏi tôi: “Anh nói gì với thầy chủ nhiệm thế?”
Tôi ôm đầu nói: “Không nói gì cả.”
Cậu ấy không tin: “Nói thật đi.”
Làm sao tôi có thể nói thẳng với cậu ấy được chứ? Nếu kể lại cho cậu ấy những lời tôi vừa nghĩ, nói rằng tôi thấy cậu ấy có vấn đề về tâm lý, ừ, có bóng ma trong lòng, thì cậu ấy không tức giận đến mức đuổi tôi ra ngoài mới là lạ.
Trẻ con rất sĩ diện, thêm nữa cậu ấy chắc cũng chưa nhận ra tình trạng tâm lý của mình, nếu tôi thẳng thừng nói ra, chắc chắn cậu ấy sẽ phản cảm.
Tôi đâu có ngốc, làm sao mà nói thật với cậu ấy được.
Vì vậy, tôi khéo léo chuyển chủ đề, ôm chỗ bị cậu ấy đánh rồi kêu đau, còn giả vờ cứng đầu không cho ai phát hiện.
Có lẽ vì diễn xuất của tôi quá tốt, sự chú ý của cậu ấy lập tức bị chuyển hướng, nhìn thấy tôi đau đớn như vậy, ánh mắt cậu ấy có chút hối lỗi.
Tôi đúng lúc kêu lên một tiếng “Ui da”.
Cậu ấy quả nhiên càng thêm lo lắng, chớp mắt, một lúc lâu sau, giọng cứng nhắc hỏi: “Đau lắm à?”
Tôi gật đầu: “Đau muốn chết.”
Cậu ấy yếu thế hơn vài phần: “Tôi… tôi đâu có dùng sức…”
Tôi nhập tâm vào vai diễn, để chứng minh lời mình nói, còn kéo tay cậu ấy sờ vào chỗ vừa bị đánh: “A, cậu sờ xem, đã sưng lên rồi này, không chừng còn bị chấn động não nữa, nếu cậu dùng sức mạnh hơn nữa, có lẽ cậu sẽ mất luôn vệ sĩ này đấy.”
Thực ra chỗ tôi dẫn tay cậu ấy sờ là một cái bướu nhỏ xíu trên đầu, chắc là do xương đầu không bằng phẳng nên mới có, nhưng cậu ấy không biết, tôi cứ coi như là do cậu ấy đánh, để cậu ấy tin, tiện thể cũng để cậu ấy quên chuyện tôi nhớ nhầm tên cậu ấy, tự mình tránh được một hình phạt nhỏ. Còn những lời về chấn động não phía sau thì hoàn toàn là bịa đặt, nói bừa thôi. 
Không ngờ cậu chủ nhỏ này dễ bị lừa quá, sờ xong thì mặt cậu ấy tái mét.
Vẫn cứng miệng nói là tôi quá yếu đuối, nhưng ánh mắt lại hoảng hốt vô cùng, mạnh mẽ ấn tôi xuống để kiểm tra tình hình, còn muốn đưa tôi đi bệnh viện.
Thấy cậu ấy lo lắng đến mức mắt đỏ hoe, tôi biết mình chơi quá trớn rồi, vội vàng xua tay nói không cần không cần, bây giờ tôi đã thấy đỡ hơn nhiều rồi.
Cậu chủ nhỏ đã bị những lời tôi nói tẩy não thành công, cho rằng cú đánh của cậu ấy rất có thể đã biến tôi thành kẻ ngốc, còn những hành động hiện tại của tôi đều là cố gắng chịu đựng, vì vậy cậu ấy không chịu buông tha, nhất quyết gọi cấp cứu.
Tôi vội giật lấy điện thoại của cậu ấy, thà rằng quay về quá khứ khâu miệng mình lại còn hơn.
Rảnh rỗi không có việc gì làm mà nói linh tinh cái gì thế này, xem cậu ấy lo lắng thế nào, sắp khóc rồi kìa.
Không còn cách nào khác, nghiệp do mình tạo ra thì mình phải tự giải quyết.
Tôi nắm lấy tay cậu chủ nhỏ, thở dài bất lực nói: “Thật sự không cần đi bệnh viện đâu, tôi thấy đỡ hơn nhiều rồi.”
Cậu chủ nhỏ còn định phản bác, tôi nhanh hơn cậu ấy nói:
“Nếu cậu chủ thấy áy náy, thì giúp tôi xoa xoa hoặc thổi nhẹ thôi là được rồi.”
Cậu ấy dừng lại, nhìn biểu cảm của tôi.
Tôi đã cố gắng hết sức để không bật cười.
Rồi tôi cảm thấy cà vạt mình bị cậu ấy kéo nhẹ, bị động cúi đầu xuống, hơi ấm phả lên đỉnh đầu.
Tôi sững sờ, cậu ấy lại cẩn thận xoa xoa hai cái, rồi lo lắng hỏi: “Đỡ… đỡ hơn rồi chứ?”
Tôi nhìn vành tai đỏ ửng của cậu ấy rồi gật đầu: “Đỡ rồi.”