22.
Cậu ấy được tôi ôm trong lòng, toàn thân run rẩy, cơn giận dữ và tủi thân bị kìm nén cuối cùng cũng bộc lộ ra, lảm nhảm kể với tôi những chuyện tôi không hề biết.
Cậu ấy đã cãi nhau với gia đình và bỏ nhà ra đi như thế nào, lại từ chối đề nghị của ba mình là được gửi đi nước ngoài như thế nào, và cậu ấy sẽ không bao giờ trở về căn nhà đó nữa.
Không về thì thôi, tôi an ủi cậu ấy, nơi đó cũng không đáng để về.
Tóm lại, những câu chuyện và nỗi buồn của cậu ấy là điều tôi không thể hiểu được, tôi không có tư cách nói mình cảm thông, cũng không có lập trường để khuyên cậu ấy rằng mọi chuyện đã qua rồi, chỉ có thể dùng lời lẽ hạn chế của mình để an ủi cậu ấy, và hy vọng sự an ủi nhỏ nhoi này có hiệu quả.
May mà cậu ấy dễ dỗ.
Dễ dỗ đến mức tôi thấy bất lực.
Nghe giọng cậu ấy nghẹn ngào, tôi vỗ về lưng cậu ấy, cố gắng mở rộng vòng tay, ôm chặt lấy cơ thể cậu ấy, để cậu ấy gục đầu lên vai tôi, một lúc sau, tôi cảm thấy vai mình hơi ẩm ướt.
Khóc ra thì tốt rồi.
Vẫn có thể trút bỏ, tức là vẫn còn chỗ xoay chuyển.
Tôi nhẹ nhàng v.uốt ve lưng cậu ấy như dỗ dành trẻ con, cảm nhận được sự run rẩy nhẹ của cơ thể cậu ấy, vô thức cúi đầu hôn nhẹ lên vành tai cậu ấy.
Tôi nói được rồi được rồi, khóc đi, đừng nhịn.
Cậu ấy nấc lên phản bác tôi: “Anh mới khóc cơ!”
Tôi mặt dày mày dạn lau mặt, giả vờ khóc: “Được rồi được rồi, là tôi khóc, cảm ơn cậu chủ nhỏ đã an ủi tôi.”
Cậu ấy đấm nhẹ vào tôi, lực rất nhỏ, sau một lúc lâu nói:
“Thực ra lúc đầu, tôi tưởng anh là người của ba tôi, giống như những người trước đây, đều được cử đến để giám sát tôi.”
Tôi giật mình, bình tĩnh hỏi: “Rồi sao nữa?”
Cậu ấy hít hít mũi: “Sau đó anh cũng không liên lạc với ông ấy nữa, tôi đã kiểm tra điện thoại của anh rồi, thậm chí anh còn không lưu số của ông ấy.”
“Cậu… khi nào kiểm tra điện thoại của tôi vậy?” Sao tôi không biết?
Cậu chủ nhỏ khó chịu một lúc, có vẻ hơi ngượng ngùng, nói: “Hôm đó đó, lúc tôi bật định vị trong điện thoại của anh.”
Chậc, tôi nói sao thái độ của cậu ấy thay đổi nhiều như vậy kể từ hôm đó, hóa ra là đã kiểm tra rồi.
Nhưng mà xem thì xem thôi, dù sao điện thoại của tôi cũng chẳng có gì bí mật, cậu ấy vui là được.
Tôi giải thích với cậu ấy toàn bộ sự việc, nói rằng vì tôi cứu ba cậu ấy nên mới được cử đến làm vệ sĩ cho cậu ta, thực tế tôi chỉ gặp người đó có một lần thôi.
“Nhiệm vụ của tôi chỉ là bảo vệ cậu." Tôi ôm cậu chủ nhỏ tỏ vẻ trung thành: "Chỉ có cậu mới là chủ nhân của tôi, tôi sẽ không nghe lời người khác.”
Cậu ấy ngẩng đầu lên một chút, trong mắt vẫn còn chút không tin tưởng, nhưng rất nhanh lại rúc vào lòng tôi, giơ tay lên như thể thách thức, giống như một con mèo giơ lên những chiếc đệm thịt mềm mại, rồi vỗ lên đầu tôi:
“Nếu anh dám lừa tôi, tôi sẽ khiến anh… phá sản!”
Tôi sợ quá đi mất.
“Không dám không dám." Tôi lấy tay cậu ấy xuống, giả vờ sợ hãi, giơ ngón tay thề: “Tuyệt đối sẽ không lừa cậu.”
cậu ấy “hừ” một tiếng, cả người nằm im trong lòng tôi.
Thật giống như một chú mèo vậy.
Tôi nhẹ nhàng vỗ về cậu chủ nhỏ, một lúc sau, tiếng thở của cậu ấy đã đều đặn hơn.
Có lẽ cảm xúc của cậu thiếu niên đến nhanh và đi cũng nhanh, chỉ một lúc sau, cậu ấy đã ngủ thiếp đi.
Tôi thở dài, cẩn thận bế cậu ấy vào phòng, định đặt cậu ấy lên giường ngủ, nhưng không ngờ, vừa đặt cậu ấy xuống định đi ra, cậu ấy đã túm lấy áo tôi, vùng vẫy định tỉnh dậy.
Tôi đành ngồi bên giường cậu ấy, nằm nghiêng xuống, để cậu ấy vùi đầu vào lòng tôi và ngủ say.