Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu

Chương 21



26.
Uống rượu, chưa đến mức say, nhưng không thể lái xe, tôi đành phải đi xe máy của bạn đến đón bạn nhỏ.
Đến nơi đúng giờ, học sinh nối đuôi nhau ra khỏi trường, tôi dừng xe bên đường, tháo mũ bảo hiểm, tìm cậu chủ nhỏ trong đám đông.
Vừa nhìn đã thấy ngay.
Tôi vẫy tay gọi cậu ấy, thấy cậu ấy đi đến, đi ngang qua có rất nhiều cô gái nhỏ thì thầm to nhỏ, ánh mắt nhìn cậu ấy mang theo sự háo hức và ngượng ngùng khó tả.
Tôi chợt nhận ra, dường như tình địch hơi nhiều.
Nhưng không sao, nhà tôi gần hồ nước hơn, họ không với tới ánh trăng này được.
Đang lúc tôi suy nghĩ lung tung thì cậu chủ nhỏ đã đến, nhìn chiếc xe máy và bộ dạng của tôi một lượt, hỏi: “Hôm nay không lái xe à?”
Tôi sực tỉnh: “Vừa uống chút rượu, không lái xe được, đành phiền cậu chủ nhỏ ngồi tạm cái này vậy.”
“Anh uống rượu?” Cậu ấy đột nhiên đến gần, cánh mũi phập phồng.
Sự gần gũi đột ngột làm tôi giật mình, phản xạ đưa tay định ôm cậu ấy, rồi nhớ ra đây là trước cổng trường, dòng người đông đúc di chuyển xung quanh chúng tôi, nhiều người đang nhìn, đành phải kìm nén lại, làm ra vẻ không sao cả, để cậu ấy ngửi.
Đồng thời tôi cũng cảm nhận được hơi thở của cậu ấy.
Mùi hương trên người cậu ấy cũng rất dễ chịu, tươi mát ấm áp, như ánh mặt trời ban mai, tôi hít một hơi thật sâu, cảm thấy mình sắp bị mùi hương quyến rũ ấy làm say đắm.
Cậu ấy ngửi vài giây rồi mới rời đi, nghi ngờ nhìn sắc mặt tôi: “Uống bao nhiêu?” 
Tôi thầm tiếc nuối khoảng cách quá ngắn, nhớ đến những lon bia trên bàn trà của bạn mình, giơ một tay lên, dừng lại một chút, rồi thêm một ngón tay nữa.
Cậu ấy: “…”
Cậu ấy: “Anh chắc chắn đây gọi là uống một chút sao?”
Tôi gật đầu: “Đúng vậy, chỉ có chút rượu thôi mà, không sao, tôi không say.”
Cậu ấy có vẻ không tin hơn, cứ như giây tiếp theo sẽ ra đường tìm cảnh sát giao thông mượn máy đo nồng độ cồn để chứng minh.
Nhưng góc nhìn của tôi khá tinh tế, phát hiện ánh mắt cậu ấy thỉnh thoảng lại lướt về phía chiếc xe máy phía sau tôi, trong lòng hiểu ra, rồi nghe cậu ấy nói rất nghiêm túc: “Người say rượu đều nói mình không say, tôi không tin, hay để tôi chở anh?”
Tôi chớp mắt chậm rãi, nhìn rõ sự háo hức trong mắt cậu ấy, lại cố tình giả vờ như là đang ban phước cho tôi.
Hơi muốn cười.
Thấy tôi không trả lời, cậu ấy đưa tay chọc má tôi, khẽ ho một tiếng: “Nhìn mặt anh đỏ bừng lên rồi kìa, chắc say không nhẹ đâu, đây, đưa chìa khóa cho tôi.”
Tôi lấy chìa khóa ra, ấn ấn vào giữa hai lông mày, vuốt phẳng khóe miệng, muốn cười nhưng không dám cười, nói lắp bắp: “Dường như hơi chóng mặt…”
Mắt cậu ấy sáng lên: “Đúng rồi đúng rồi!”
Tôi nhịn cười: “Đúng rồi, lúc nãy uống nhiều quá, không phản ứng kịp, bây giờ hơi men lên rồi, đúng là say rồi.”
Đôi tai vô hình trên đầu cậu ấy đang rung lên, mắt nhìn chằm chằm vào chìa khóa trên tay tôi, như đứa trẻ nhìn thấy kẹo, đưa tay ra: “Vậy đưa chìa khóa cho tôi.”
Tôi rất ngoan ngoãn đưa chìa khóa cho cậu ấy, bước tới nửa bước, để chứng minh mình thực sự say, bước chân khập khiễng, thân thể nghiêng về phía trước, ôm lấy cậu ấy, cằm đập vào vai cậu ấy, mượn cớ say rượu để làm loạn: “Vậy thì phiền cậu chủ nhỏ rồi.”
Cậu ấy vỗ lưng tôi, làm ra vẻ hơi miễn cưỡng: “Lần sau đừng uống nhiều rượu như vậy nữa, tôi không thể lúc nào cũng chở anh được đâu.”
Tôi cười gật đầu: “Được, lần sau không uống nữa.”
“Vậy đứng dậy nào, chúng ta về nhà.”
“Ừ.”