Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu

Chương 8



13.
Dĩ nhiên tôi không thể nào nghe lời cậu ấy mà cứ ở mãi cổng trường được, thử tưởng tượng xem, từ sáng đến tối, một mình cô đơn ngồi xổm ở cổng trường, dù tôi chịu được, bảo vệ trường cũng không chịu nổi, nhất định sẽ coi tôi là kẻ tâm thần đang mai phục làm chuyện xấu, vì chuyện nhỏ nhặt này mà bị coi là đối tượng nguy hiểm, thật không đáng.
Tất nhiên chủ yếu là vì tôi không thể ở lại.
Vì vậy tôi đã chuồn mất.
Tắt xe bên đường, để điện thoại vào trong, tôi nhẹ nhõm bước đi.
Về công ty xử lý vài việc, trưa ăn cơm với bạn bè, chiều về nhà dọn dẹp chút đồ đạc, một ngày bận rộn trôi qua nhanh chóng. Tôi tranh thủ từng phút, vội vàng trở lại trường, đến trước xe đúng lúc tan học.
Cậu chủ bước ra, tôi vừa ngồi vào xe, đợi cậu ấy đến, giả vờ vẻ mệt mỏi như đã ngồi cả ngày rồi xuống xe mở cửa cho cậu ấy.
Cậu chủ nhỏ đứng trước xe, không vào, hỏi tôi: “Hôm nay anh đi đâu thế?”
Tôi giả ngơ: “Tôi ở trong xe cả ngày, gọi đồ ăn ngoài thôi.”
Cậu chủ nhỏ cười nhạt: “Đã xem điện thoại chưa?”
Tôi: “…”
Thật ra là chưa.
Tôi vừa ngồi xuống thì cậu ấy đã đến, căn bản không có thời gian xem điện thoại. -
Tim tôi thịch một cái, tôi linh cảm có chuyện chẳng lành, quả nhiên, cậu ấy tiếp lời:
“Tôi gọi cho anh ba cuộc, vừa về, chắc chưa kịp xem nhỉ?”
“…”
Tôi run tay mở điện thoại, lịch sử cuộc gọi hiện rõ ràng ba cuộc gọi nhỡ.
Cậu chủ nhỏ: “Thấy rồi chứ?”
Tôi cắn răng gật đầu, trong lòng tuyệt vọng.
Nhưng cậu ấy lại cười, vỗ vai tôi, ánh mắt trong veo hỏi:
“Nhớ sáng nay nói gì không?”
“Nhớ.”
Lúc này dù nụ cười có đẹp đến mấy tôi cũng chẳng để ý, sự lúng túng của tôi bị phát hiện và ánh mắt sắc bén của cậu ấy khiến tôi lạnh sống lưng, tôi nghĩ cậu chủ nhỏ ghét tôi thế này, lần này chắc chắn sẽ sa thải tôi mất!
Tôi đang định nghĩ cách xin lỗi, làm sao để cậu ấy không tức giận, thì cậu ấy lại bất ngờ không nổi giận, cũng không bảo tôi cút đi, ngược lại rất bình tĩnh nói với tôi:
“Anh đi dự họp phụ huynh giúp tôi.”
Tôi muốn từ chối, chữ “không” vừa định thốt ra thì sực nhớ lại. Hả??? Gì cơ??
Họp phụ huynh???
Có lẽ vẻ nghi ngờ trong mắt tôi quá rõ ràng, cậu ấy miễn cưỡng nói: “Anh không nghe nhầm đâu, họp phụ huynh.”
Hình như là không bị đuổi việc.
Tôi cuối cùng cũng lấy lại giọng nói, hỏi: “Sao lại là tôi đi?”
Cậu ấy lại trở về trạng thái dễ nổi cáu như trước, trợn mắt: “Bảo anh đi thì đi, nhiều lời thế!”
Tôi lập tức im miệng: “Tuân lệnh cậu chủ.”
“Thêm nữa." cậu ấy ngồi vào xe, quay lại cảnh cáo tôi vẻ hung dữ: "Không được nói với ba tôi!”
Tôi giơ tay lên tỏ vẻ nhất định sẽ giữ kín chuyện này, đồng thời trong lòng thắc mắc, họp phụ huynh tìm tôi làm gì? Có chuyện gì xảy ra rồi sao?
Không lẽ nào, dạo này tôi luôn bên cạnh cậu ấy, ít nhất là ngoài trường học không có gì bất thường, đánh nhau hay gì cũng không có…
Nhưng vấn đề mấu chốt là, tôi chỉ là vệ sĩ, đi họp phụ huynh làm gì chứ?