Chu Hoán có băng dày quấn quanh đầu, đang ngủ gục bên giường tôi.
Trán anh ấy có vết thương, cơ thể đầy vết bầm và trầy xước.
Tôi bị đánh một cú vào đầu, có chút chấn thương nhẹ.
Sau đó, cảnh sát đến, nói rằng tên cầm thú kia không phải bị người khác lừa trong làm ăn mà là trước đó có liên quan đến lừa đảo và đã trốn về quê. Hắn ta đến đòi tiền Chu Hoán, chuẩn bị bỏ trốn ra nước ngoài.
Kết quả là hắn bị tống vào tù và nhận án ba năm.
Tôi nằm viện bảy ngày, Chu Hoán luôn chăm sóc tôi dù anh ấy cũng bị thương rất nặng.
Trong suốt bảy ngày đó, anh ấy rất im lặng, đôi khi tôi tỉnh dậy thấy anh ấy đang ngẩn người.
Khi nói chuyện anh ấy không còn nhiệt tình như trước.
Tôi cảm thấy trong lòng có chút bất an.
Quả thật, sau khi xuất viện, Chu Hoán cùng tôi đến thành phố, nhưng vừa ra khỏi ga tàu cao tốc, anh ấy đã gọi taxi cho tôi rồi định rời đi.
Tôi bĩu môi, chạy theo Chu Hoán: "Tên khốn, còn chưa đưa số liên lạc cho em."
Anh ấy dừng lại, nhưng không quay đầu..
"Giang Ngọc, xin lỗi, anh có lẽ thật sự không phải là lựa chọn tốt nhất của em. Những ngày qua anh suy nghĩ rất nhiều…chia tay là kết cục tốt nhất cho chúng ta."
Nói xong, Chu Hoán bước nhanh rời đi.
Tôi vội vàng nên không để ý đến bậc thềm dưới chân, ngã mạnh xuống đất.
Nhìn theo bóng dáng Chu Hoán đầy chán nản, tôi không quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh mà bật khóc thành tiếng.
Chu Hoán quay lại, hoảng hốt chạy lại lau nước mắt trên mặt tôi.
"Trẹo chân rồi à? Em... đừng khóc... tôi sẽ đưa em đến bệnh viện..."
Tôi trừng mắt với anh ấy: "Không đi bệnh viện, phạt anh cõng em về nhà."
Chu Hoán ngẩn người, rồi đứng dậy cõng tôi, cả đoạn đường không nói một lời.
Nhiệt độ ấm áp áp sát vào ngực, trái tim tôi lại cảm thấy gần gũi với anh ấy hơn bao giờ hết.
Nhìn thấy tai anh hơi đỏ, tôi đột nhiên không kìm được, cắn nhẹ một cái.
"Cha anh là một tên khốn, mẹ anh không phải bỏ đi vì nghèo, mà vì không chịu nổi sự bạo hành của ông ấy. Khi còn nhỏ anh cũng thường xuyên bị đánh, ngay cả ông nội anh cũng vì bảo vệ anh mà bị liên lụy, cho đến khi ông ấy mất đi.”
"Bây giờ ông ta vào tù, nhưng ba năm nữa ông ta sẽ ra, anh..."
Tôi ngắt lời Chu Hoán: "Không sao đâu, chúng ta chỉ cần để ông ta không bao giờ tìm thấy chúng ta nữa."
"Đừng vì một tên khốn như vậy mà bỏ cuộc, hạnh phúc là của chúng ta."
"Chu Hoán, anh rất xứng đáng, dù có chuyện gì đi nữa, chúng ta không thể chia tay."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Từ bốn năm trước khi anh đưa em về nhà anh, đã định sẵn là chúng ta sẽ liên quan đến nhau suốt đời rồi—không, có lẽ còn sớm hơn thế."
Lông mi anh ấy run rẩy, trong mắt có chút nước.
Tôi đưa tay nhẹ nhàng véo má Chu Hoán: "Vậy thì, hãy dũng cảm và ôm chặt em, đừng đẩy em ra nữa."
Anh ấy mỉm cười, môi anh cong lên...
Tôi vươn tay lên, cảm nhận một chút.
"Được rồi.”
Chu Hoán làm lập trình viên cho một công ty lớn ở Bắc Thành, lương tháng của anh ấy rất cao.
Anh ấy đã mua nhà ở đó, năm nay sẽ về đó ăn Tết.
Tôi hỏi bố tôi có muốn đi Bắc Thành không, ông chẳng suy nghĩ gì mà đồng ý luôn.
Vì vậy, tôi đã xin làm việc tại chi nhánh phía Bắc của viện thiết kế, và sau khi Tết xong, tôi sẽ chuyển nhà cùng ba tôi đến đó, ở nhờ trong nhà của Chu Hoán.
Ngày bố tôi ra tù là ngày 25 tháng Chạp, tôi và Chu Hoán tay trong tay đi đón ông.
Khi nhìn thấy Chu Hoán, bố tôi không ngạc nhiên chút nào, ngược lại, ông còn nhướn mày.
"Tôi đã nói mà, cậu chắc chắn làm được. Tôi quá hiểu Tiểu Ngọc rồi, con bé này rất trọng tình cảm."
Lúc này tôi mới biết, hóa ra khi Chu Hoán gặp bố tôi, anh ấy mới biết địa chỉ của tôi khi ra trường.
Tôi ngạc nhiên nhìn Chu Hoán: "Không ngờ, anh cũng khá tinh tế đấy."
Anh ấy vò tóc tôi, rồi đi lên đỡ lấy tay bố tôi: "Bố, bố muốn ăn gì con đi mua, tối nay chúng ta ăn ngon nhé.”
Tôi liếc nhìn hai người họ, vẻ như thân thiết lắm.
Cũng biết cách nắm bắt tình huống.
Tối hôm đó, khi cả bàn đầy thức ăn ngon, bố tôi uống rất nhiều rượu, Chu Hoán vốn không uống rượu cũng bị khuyên uống vài ly.
Bố tôi nói lảm nhảm cái gì đó, lời nói hơi mơ hồ, nhưng tôi nghe thấy tên mẹ tôi.
Kể từ khi mẹ tôi qua đời, bố chưa bao giờ nhắc đến bà trước mặt tôi, mỗi lần nghe thấy là khi ông say trong các cuộc tiệc tùng.
Rượu có thể cho người ta dũng khí, để họ nghĩ đến những người mà bình thường họ không dám nghĩ đến, và khi say, dù có rơi nước mắt, cũng là chuyện tự nhiên.
Khi tôi đi lấy thức ăn trở lại, tôi thấy ông ấy cầm cốc rượu, lảo đảo đi ra ban công, giơ cốc rượu lên mời len trời.
"Lý Uyển... Mọi thứ đều tốt, tất cả đều ổn..."
Chu Hoán uống vài ly nhưng không say, chỉ là mặt hơi ửng đỏ.
Ăn xong, anh ấy đỡ bố tôi vào phòng ngủ. Khi ra ngoài, thấy tôi đang rửa bát, anh ôm lấy tôi từ phía sau, chậm rãi lau khô tay cho tôi.
"Đặt đó đi, một lát anh sẽ làm."
Bị bao quanh bởi hơi thở ấm áp, tôi đỏ mặt: "Sao lại là một lát?"
Chu Hoán cọ cọ sau cổ tôi: "Bởi vì bây giờ anh muốn... ôm em, hôn em."
Sau đó anh ấy nắm vai tôi, xoay người tôi lại, những nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống.