Cậu Là Mặt Trời Của Tớ

Chương 3



 

3.

Cuối tuần thứ hai, cậu ấy dẫn tôi đi làm.

Chu Hoán làm việc ở một quán net, còn tôi thì làm tại cửa hàng nhỏ kế bên quán net đó. Nhưng tôi thấy thông báo tuyển dụng trước cửa quán net, rõ ràng vẫn đang cần người.

"Chu Hoán, cậu không muốn tôi làm việc cùng chỗ với cậu à?"

Chu Hoán dừng lại hai giây, rồi vào quán net.

“ Cậu không phù hợp ở đây."

Chủ cửa hàng nhỏ, thím Lệ, thấy tôi là học sinh cấp ba, lại là ngày đầu làm thêm, nên cho tôi về sớm.

Tôi đến quán net tìm Chu Hoán, và ngay lập tức hiểu được ý nghĩa của câu nói "không phù hợp" mà cậu ấy nói.

Bên trong quán tràn ngập mùi t.h.u.ố.c lá kém chất lượng, khiến tôi không thể mở mắt ra.

Chu Hoán còn nửa giờ nữa mới tan ca, tôi đứng chờ ở cửa.

Ông chủ quán net đứng sau quầy nhìn tôi bằng ánh mắt nhơ nhớp, khiến tôi cảm thấy buồn nôn.

Khi Chu Hoán ra ngoài, ông chủ gọi cậu lại:

"Con bé đó là em đưa tới à?

"Được đấy, nhóc. Để tôi chơi——"

Ông ta chưa nói xong, thì bà chủ quán đã bước tới, nắm chặt tai ông ta.

"Đang nói cái gì đấy?"

"Không có gì, không có gì..."

Chu Hoán nắm chặt nắm đấm, lúc này mứoi chịu thả lỏng, kéo tôi về nhà.

"Sau này tan ca cậu cứ đợi tôi ở cửa hàng nhỏ."

Tôi đi cạnh Chu Hoán, nhìn cậu dưới ánh đèn đường. Lâu sau, tôi mới lên tiếng: "Được."

Cả hai chúng tôi đều làm công việc bán thời gian, chỉ cần đi vào cuối tuần. Nhưng tôi muốn kiếm thêm tiền, nên từ thứ hai đến thứ sáu, sau khi tan học tôi đều đi làm hai giờ đồng hồ.

Chu Hoán rất thích học, nhưng vì sự an toàn của tôi, cậu ấy mang sách vở ngồi học trên bậc thềm trước cửa hàng nhỏ.

Ban ngày còn đỡ, nhưng khi trời tối, ánh sáng yếu đi, rất hại mắt.

Tôi nhờ thím Lệ cho Chu Hoán ở nhờ  phòng sau. May mắn là thím  Lệ rất tốt bụng nên đã đồng ý.

Đến ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, tôi đã kiếm được tổng cộng 1030 tệ.

Khi thím Lệ trả lương, tôi cầm tiền mà suýt rơi nước mắt.

Tiền học kỳ sau của tôi đã kiếm được, còn dư thêm bốn trăm tệ.

Tối hôm đó, tôi mời Chu Hoán đi ăn buffet hải sản. Tôi lâu rồi chưa ăn đồ mặn, ăn đến no căng.

Chu Hoán thì suốt bữa ăn cứ ngượng ngùng.

"Ăn nhiều thế này, thật sự có được không?"

Tôi liếc cậu ấy một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Set đôi một trăm tám mươi tệ, ăn buffet thì phải ăn cho đã mới không thiệt."

Vừa nói, tôi vừa đút một con tôm lớn vào miệng Chu Hoán.

Sau kỳ nghỉ đông, không lâu sau con phố có cửa hàng nhỏ và quán bar phải giải tỏa. Sau này tôi không thể đi làm ở đó nữa.

Tôi nhận lương tháng cuối cùng, tổng cộng là tám trăm tệ, thím Lệ còn cho tôi thêm hai trăm tệ nữa

"Nhận đi, hôm nay không phải là sinh nhật của con sao? Coi như là quà sinh nhật mà thím Lệ tặng cho con."

Tôi nhìn thím, mắt ướt. Mẹ tôi mất vì ung thư khi tôi mới mười hai tuổi.

Nếu còn sống, bà ấy chắc hẳn cũng bằng tuổi thím Lệ bây giờ.

Ngày hôm đó tuyết rơi rất dày, tôi từ cửa hàng nhỏ bước ra, Chu Hoán đang đứng chờ tôi bên đường.

Trên đường về, tôi hiếm khi không nói gì. Sinh nhật năm nay, tôi không có người thân bên cạnh, chỉ có Chu Hoán.

Tôi hơi nhớ họ.

Chu Hoán nhận ra tâm trạng tôi không tốt, kéo kéo tay áo áo khoác của tôi, mở miệng, nhưng chỉ khô khan hỏi một câu: "Cậu muốn ăn bánh kem không? Tôi nghe người ta nói, sinh nhật thì phải ăn bánh kem."

Nghe cậu ấy nói, tôi ngẩn người.

"Cậu chưa từng ăn à?"

Cậu ấy cúi đầu, không nói gì, vẻ mặt có chút ngượng ngùng. Tôi mỉm cười, kéo cậu ấy đi vào tiệm bánh kem, mua một chiếc bánh nhỏ nhất.

Cả hai ăn vừa đủ.

Mua bánh kem xong, chúng tôi đi về  qua một quảng trường.

Sắp đến Tết rồi, ở đó có rất nhiều người mua câu đối.

Nhìn thấy nhà Chu Hoán trống trơn, tôi muốn đi mua một bộ câu đối để tạo không khí Tết, cho dù chỉ là một chút.

Nhưng người thật sự quá đông, mặt đất lại trơn trượt, tôi không giữ được thăng bằng, bị ngã sang một bên. Chu Hoán định kéo tôi lại, nhưng lại bị tôi kéo ngã theo.

Trong cơn hoảng loạn, chiếc bánh kem vừa mua bị dập nát hết.

Chu Hoán nhíu mày kiểm tra khắp người tôi.

" Cậu có bị thương không?"

"Chu Hoán, bánh kem bị mất rồi..."

Cậu ấy mới nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn dưới đất.

"Không sao, tôi sẽ mua lại một chiếc."

Nói xong, cậu ấy quay lại định đi vào tiệm bánh kem, tôi sờ vào túi, bỗng nhiên gọi cậu ấy lại.

"Chu Hoán!"

Cậu ấy ngạc nhiên quay lại.

"Tiền của tôi... không thấy đâu rồi..."

Chúng tôi hỏi mấy người xung quanh có thấy không, tìm khắp quảng trường, tìm hết tất cả những nơi đã đi qua, nhưng không tìm thấy.

Tôi lo lắng đến mức khóc òa lên.