Cậu Nghĩ Tôi Không Dám Đồng Ý Ư?

Chương 1



“Gia Gia, cậu điên rồi à?”

Mạnh Duệ đứng sau lưng tôi, kéo tôi ra sau rồi chắn trước mặt tôi.

“Hắn chắc chắn bị Chu Dịch xúi giục, cố tình trêu chọc cậu để giúp Chu Kiều xả giận thôi.”

Tôi nắm tay Mạnh Duệ, mỉm cười nói: “Nhưng mà, tớ lại khá thích cậu ấy.”

Tôi đã ở thế giới này nhiều năm, cho đến khi chàng trai trước mặt tỏ tình, tôi mới thức tỉnh nhận ra mình đang ở trong một cuốn tiểu thuyết tên là *”Chu Chu Mộ Mộ”*.

Bạn thân của tôi, Mạnh Duệ, là một đại mỹ nhân, đồng thời cũng là nữ phụ ác độc trong câu chuyện.

Còn tôi, chính là con bé mũm mĩm đi theo cô ấy như hình với bóng, chuyên giúp cô ấy làm việc xấu, tên là Chung Lệnh Gia.

Nữ chính mà Mạnh Duệ vừa nhắc đến chính là Chu Kiều, bề ngoài ngây thơ hiền lành, nhưng thực chất là một kẻ đầy tham vọng.

Nam chính là Chu Dịch, vị hôn phu thanh mai trúc mã của Mạnh Duệ.

Còn chàng trai trước mặt tôi, chính là bạn thân của nam chính, tên là Tịch Vọng.

Hiển nhiên, cậu ấy không ngờ tôi lại đồng ý.

Khuôn mặt khôi ngô đầy góc cạnh thoắt đỏ bừng rồi lại trắng bệch, cuối cùng bực bội nói:

“Cậu không sợ tôi giống như cô ấy nói, chỉ đang trêu cậu thôi sao?”

Tôi tròn mắt, cố tình làm vẻ mặt ngạc nhiên:
“Ơ? Cậu sẽ thế thật sao, Tịch Vọng?”

Cuốn tiểu thuyết ấy tôi đã đọc từ lâu, tình tiết cũng không nhớ rõ, huống chi là một nhân vật như Tịch Vọng – người không được nhắc đến nhiều. Tôi chỉ nhớ cậu ấy không phải người xấu.

Nhưng trong những năm sống ở thế giới này, phần lớn thời gian tôi đều ở bên cạnh Mạnh Duệ.

Tôi không muốn để cô ấy rơi vào kết cục trong truyện: gia đình phá sản, gánh trên vai món nợ khổng lồ, phải đánh đổi cả lòng tự trọng.

Tịch Vọng tại sao lại tỏ tình với tôi, tôi không biết. Nhưng cái gọi là “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”, vì Mạnh Duệ, tôi bất chấp hết.

Nhìn vẻ mặt của tôi, cậu ấy vừa ngượng vừa tức:

“Nhưng… cũng không thể đồng ý qua loa như thế! Còn nói thích người ta nữa chứ!”

“Nhưng cậu đâu phải người xa lạ.”

“Tôi đã gặp cậu ở Dung Thành trước đây. Tôi cảm thấy… cậu là người tốt.”

Dù tôi không nhớ được chi tiết, nhưng Mạnh Duệ thích Chu Dịch, bạn bè của Chu Dịch, cô ấy tất nhiên sẽ điều tra.

Cũng không ít lần kể cho tôi nghe.

Cậu ấy kéo cổ áo len, lầm bầm:

“Nói bậy bạ gì thế? Tôi trông giống người tốt à?”

Sau đó cậu quay người bước đi, bóng lưng đầy vội vã, để lại một câu:

“Đồ ngốc.”

Mọi người xung quanh thấy Tịch Vọng rời đi, liền xì xào bàn tán.

“Chung Lệnh Gia đúng là ngốc, lời của Tịch Vọng mà cũng tin? Người ta để mắt đến cô ta sao?”