Tôi rối bời, không nhịn được hét lên:
“Cậu đúng là đồ ngốc, nói mau cậu đang ở đâu!”
Đầu dây bên kia im lặng. Tôi hoảng hốt, giọng bắt đầu nghẹn lại:
“Cậu đừng có đánh nhau đến mức nằm lăn ra sắp chết chứ?”
“Cậu nói đi, tôi sẽ đến tìm cậu mà, cậu đừng chết. Nhà cậu giàu thế, cậu đẹp trai, giọng nói cũng hay, chết đi thì phí lắm.”
Tuy không thân thiết với Tịch Vọng, nhưng chúng tôi cũng là bạn bè. Nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì, tôi không thể chấp nhận được.
Cuối cùng, sau một lúc lâu, giọng nói của cậu ấy lại vang lên:
“Được rồi, được rồi, cậu khóc cái gì chứ.” Giọng cậu ấy lớn hơn, nghe bình thường hơn, “Còn học cả cách mắng chửi của tôi nữa.”
Nghe giọng cậu ấy ổn định, tôi thở phào nhẹ nhõm, nói:
“Ồ, hóa ra không có gì, tôi cứ tưởng cậu nằm lăn ra rồi.”
“Tôi khỏe thế này, còn lâu mới nằm lăn.” Giọng cậu ấy pha chút ý cười, rồi tiếp tục:
“Chung Lệnh Gia, ngày mai rảnh không, đi dạo phố với tôi một chút.”
Không hiểu sao lòng tôi lại dâng lên một cảm giác ngại ngùng vô cớ, nhưng miệng đã nhanh chóng đồng ý:
“Được thôi, nhưng đi xong cậu phải học bổ túc với tôi đấy.”
Đầu dây bên kia bật cười, giọng mang theo chút bất lực:
“Nhất định sẽ đi.”
Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp tôi được một người khác giới rủ đi dạo phố.
Thế nên, tôi đã dậy từ bảy giờ sáng để chuẩn bị, loay hoay trước gương suốt ba, bốn tiếng đồng hồ.
Thậm chí vì căng thẳng, tôi còn đến khu phố thương mại trước hơn một tiếng.
Tôi cứ nghĩ sẽ phải chờ cậu ấy lâu, nhưng vừa xuống xe đã thấy Tịch Vọng ngồi bên cạnh bồn hoa, trông cực kỳ bồn chồn.
Cậu ấy lúc thì ngồi xuống, lúc lại lẩm bẩm một mình, rồi lắc đầu nguầy nguậy.
Người qua đường đi ngang đều phải liếc nhìn rồi thở dài:
“Đẹp trai thế mà sao lại trông như thằng ngốc thế kia?”
“Đẹp gì mà đẹp? Tôi thấy cái vết sẹo trên cổ cậu ta trông đáng sợ thì có.”
Sẹo?
Khi tôi bước lại gần, đúng lúc cậu ấy xoay người, vừa lẩm bẩm điều gì đó, vừa quay mặt về phía tôi.
Ánh mắt chúng tôi giao nhau, và tôi chợt hiểu lời người qua đường vừa nói.
Trên cổ cậu ấy có một vết sẹo nhăn nheo, kéo dài từ dưới cổ áo lên trên. Những vết sẹo như những dây leo chằng chịt bò lên làn da vốn dĩ trắng trẻo, hoàn toàn không ăn nhập với gương mặt điển trai và bất cần của cậu ấy.
Tôi bỗng thấy mũi cay xè, lòng chợt nhói lên một chút. Thì ra, một người luôn không sợ trời, không sợ đất như Tịch Vọng, cũng không phải hoàn toàn không có điểm yếu.
Có lẽ thấy ánh mắt tôi thoáng chút xúc động, cậu ấy bối rối, vội vàng nói:
“Chết tiệt, biết thế hôm nay tôi đã không mặc áo cổ thấp.”