Cậu Nghĩ Tôi Không Dám Đồng Ý Ư?

Chương 7



Tôi nhận lấy cây bút, im lặng nghe những lời chế nhạo, một lúc sau, mắt tôi bắt đầu nhòe đi.

Nói không quan tâm thì là nói dối, dù sao tôi cũng chỉ là một cô gái bình thường.

“Ô, khóc rồi kìa. Cậu tưởng cậu là Chu Kiều chắc? Khóc trông xấu thế này mà cũng dám?” Một tên khác cười nhạo, “Mau viết đi, đừng làm mất thời gian của chúng tôi.”

Chu Dịch nhìn thấy nước mắt tôi rơi trên tờ giấy, giọng cậu ta lộ vẻ do dự:

“Hay là… thôi đi.”

“Dành thời gian bắt cô ấy viết thư xin lỗi, chẳng bằng tôi đem quà tặng Chu Kiều còn hơn.”

“Với lại, nếu để Mạnh Duệ biết chuyện này, cô ấy sẽ giận đấy.”

Tên đưa bút cho tôi tỏ vẻ khinh thường, ngăn cậu ta lại:

“Dịch ca, quà trước đây cậu tặng cô ấy không phải đều bị từ chối sao? Cô ấy kiêu chảnh lắm đấy. Nhưng chuyện này thì khác, ít nhất cô ta sẽ đọc thư xin lỗi, rồi hai người có chuyện để nói.”

“Mạnh Duệ thích cậu, nhưng chúng ta đâu có động vào cô ấy, cô ấy làm gì được chứ?”

“Này, con lợn béo kia, mau viết đi!”

Vai tôi bị cậu ta bóp đau điếng, nước mắt không ngừng lăn trong mắt.

Không còn cách nào khác, tôi đành cầm bút lên, bắt đầu viết.

Động tác của tôi không dám dừng lại, vì chỉ cần ngừng một chút, bàn học sẽ bị người ta đá một cái.

Không biết đã viết bao lâu, cổ tay tôi bắt đầu mỏi nhừ.

Lúc này, cánh cửa bị một cú đá mạnh vang lên “rầm!”

Tịch Vọng và Mạnh Duệ đứng ở cửa.

“Chu Dịch, cậu lấy danh nghĩa của tôi làm cái quái gì thế hả?” Tịch Vọng đẩy mạnh một tên con trai đang đứng sau lưng tôi. “Tôi chờ cô ấy ở cổng trường cả buổi, cuối cùng cậu lại lừa người ta đến đây?”

Mạnh Duệ nhìn Chu Dịch, cảm xúc không rõ ràng.
Cô ấy lấy khăn giấy lau nước mắt cho tôi, rồi thấy tờ giấy “thư xin lỗi” tôi đang viết dở trên bàn.

“Chu Dịch.” Cô ấy cầm tờ giấy lên, vò thành một cục rồi ném thẳng vào người Chu Dịch.

Sau đó, hiếm khi cô ấy chửi thề:

“Cậu đúng là kinh tởm thật đấy!”

Chu Dịch mấp máy môi, ánh mắt thoáng qua chút hoảng loạn, nhưng ngay sau đó lại bình tĩnh lại.

“Tôi kinh tởm? Ồ, Mạnh Duệ, lúc nãy cô còn mắng tôi là đồ ngu.”

“Cô và Chung Lệnh Gia cô lập Chu Kiều thì không kinh tởm, không ngu chắc?”

Mạnh Duệ không thèm đáp lại, chỉ đỡ tôi dậy, xoay người đi thẳng.

Chu Dịch như bị cô ấy chạm trúng chỗ đau, lập tức đuổi theo, lớn tiếng nói:

“Cô rút lại lời vừa nói đi, Mạnh Duệ!”

“Và đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó nữa. Tôi coi như chuyện hôm nay chưa xảy ra!”

Tựa vào Mạnh Duệ, tôi bỗng nghĩ, có khi Chu Dịch thật sự để ý đến cô ấy.