Triệu Mậu Sơn lạnh mặt quát: “Ý ngươi là gì? Uyển Nghiên nhà ta từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, ngoài ngươi ra, chưa từng tiếp xúc với bất kỳ nam tử nào khác, chỉ có ngươi mà thôi.”
Câu cuối cùng, Triệu Mậu Sơn có chút nghiến răng nghiến lợi.
Hôm qua khi biết chuyện này, ông tức giận không ít, giận nhi nữ mình không biết trân trọng bản thân, lại làm ra chuyện như vậy. Nhưng sau đó ông cũng thoáng có suy nghĩ, tam nhi nữ của ông luôn dịu dàng đoan trang, sao có thể làm ra chuyện trái đạo lý như thế?
Tuy Tiêu Hằng ngoài mặt luôn là một quân tử lễ độ, nhưng nam nhân dù quân tử đến đâu, trong chuyện tình cảm chưa chắc đã rành mạch. Có lẽ Tiêu Hằng đã dụ dỗ nhi nữ của ông? Hơn nữa, chuyện này cần phải có sự tình nguyện từ cả hai phía, một người nhiệt tình cũng không thể thành sự.
Cho đến lúc này, ý nghĩ đó càng thêm rõ ràng.
Chắc chắn Tiêu Hằng đã dụ dỗ Uyển Nghiên, còn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, lại còn muốn tiếp tục hôn sự với Doanh Doanh. Hắn rõ ràng biết chúng là tỷ muội, lại vẫn có thể ra tay dụ dỗ tam nhi nữ của ông, đến cuối cùng lại không muốn chịu trách nhiệm, thật đáng giận, hoàn toàn khác xa với bộ dáng chính nhân quân tử mà hắn thường thể hiện.
Ý nghĩ này cứ quanh quẩn trong lòng Triệu Mậu Sơn, khiến ông càng nhìn Tiêu Hằng càng thấy không thuận mắt.
Triệu Mậu Sơn quay mặt đi, đợi cơn giận trong lòng lắng xuống một chút, mới nhận ra vừa rồi ông quá tức giận, quên mất Hoắc Bằng Cảnh vẫn còn ở đây. Ông lại đem chuyện xấu của nhà mình nói ra trước mặt hắn.
Sắc mặt Triệu Mậu Sơn có chút tái nhợt.
Hoắc Bằng Cảnh thần sắc không thay đổi, như thể chưa hề nghe thấy chuyện xấu này.
Triệu Mậu Sơn lại càng thêm có thiện cảm với hắn, quả nhiên là người từng làm quan ở Kinh thành, gặp qua Thiên Tử, va vấp nhiều việc lớn, không dễ dàng bị xao động.
Tiêu Hằng trong lòng có chút lo lắng, ánh mắt cũng nhìn về phía Hoắc Bằng Cảnh. Hắn ta thân hình cao lớn đứng một bên, không nói gì, có cảm giác mọi việc đều nằm trong tay của hắn.
Nhưng Tiêu Hằng không tin hắn ta có thân phận gì cao quý, nếu hắn thật sự có thân phận cao quý, sao có thể vì một Triệu Doanh Doanh mà như vậy?
Hắn ta chắc chắn đã gặp nhiều nữ tử xinh đẹp hơn, có lẽ những người đó còn thông minh, dịu dàng và đoan trang hơn Triệu Doanh Doanh, sao hắn ta lại thích Triệu Doanh Doanh chứ?
Ngay cả bản thân hắn, cũng cảm thấy Triệu Doanh Doanh chỉ có vẻ ngoài, là một kẻ đầu đất.
Tiêu Hằng lấy lại bình tĩnh, đột nhiên hỏi: “Bá phụ định hủy hôn sự giữa ta và Doanh Doanh, rồi gả Doanh Doanh cho người này sao?”
Giọng hắn không còn ôn hòa khiêm tốn, mang theo chút lo lắng: “Ta biết chuyện này là lỗi của ta, bá phụ. Nhưng người này lai lịch không rõ ràng, bá phụ sao có thể dễ dàng tin tưởng hắn?”
Dù hắn không thể có được Triệu Doanh Doanh, cũng không thể dễ dàng để tên họ Hoắc này toại nguyện.
Triệu Mậu Sơn nghe lời Tiêu Hằng, nhìn về phía Hoắc Bằng Cảnh.
Hoắc Bằng Cảnh chỉ nhếch miệng cười nhạt.
Tiêu Hằng hung hăng hỏi: “Hoắc Bằng Cảnh, ngươi nói ngươi là người Kinh thành, làm quan ở Kinh thành, vì bệnh nên mới đến Hồ Châu tĩnh dưỡng. Không biết ở Kinh thành phủ đệ của ngươi nằm ở đâu? Trong nhà có bao nhiêu người? Làm quan chức gì? Mắc phải bệnh gì?”
Hoắc Bằng Cảnh bình thản đáp: “Nhà ta ở phố Kim Lân, Kinh thành. Phụ mẫu mất sớm, nhân đinh không thịnh, vì thế trong phủ chỉ có một mình ta. Như vậy, bá phụ không cần lo lắng việc Doanh Doanh sau này lấy ta sẽ phải sống chung với bà mẫu cô tẩu.*”
(*bà mẫu cô tẩu: mẹ chồng và chị em chồng)
Khi nói những lời này, ánh mắt hắn vô tình hay cố ý lướt qua Tiêu Hằng, ngụ ý ám chỉ thái độ của Tiêu Thiền đối với Triệu Doanh Doanh.
Tiêu Hằng là người thông minh, đương nhiên nghe ra được ý tứ trong lời nói của hắn, sắc mặt có chút khó coi.
Tiêu Thiền có mâu thuẫn với Triệu Doanh Doanh, nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ giữa các cô nương với nhau, cũng không đến mức nghiêm trọng, hắn dựa vào gì mà chỉ trích?
Hoắc Bằng Cảnh tiếp tục nói: “Còn về chức quan, cũng coi là nhất phẩm. Bệnh tình của ta là bệnh đau đầu.”
Nói xong, Tiêu Hằng liền bật cười: “Ngươi có biết ngươi vừa nói gì không? Nhất phẩm? Ngươi có biết nhất phẩm là chức quan gì không? Phải có tư cách thế nào mới đạt được? Ngươi nói dối mà không biết ngượng sao?”
Tiêu Hằng càng chắc chắn kẻ họ Hoắc này đang bịa đặt. Khi hắn lên Kinh ứng thí, may mắn gặp được vài vị quan nhất phẩm, nhưng họ đều đã có tuổi, người trẻ nhất cũng hơn bốn mươi, làm sao có thể có quan nhất phẩm trẻ tuổi như vậy?
Triệu Mậu Sơn cũng nhíu mày. Triệu Mậu Sơn chức quan nhỏ, không có nhiều mối quan hệ với Kinh thành, hiểu biết về những việc ở đó cũng không nhiều, không biết tên những quan lớn. Nhưng lời Tiêu Hằng nói cũng có lý, Hoắc Bằng Cảnh trẻ như vậy, sao có thể làm quan nhất phẩm? Lần trước hắn nói làm việc cho Thiên Tử, nhưng làm việc cho Thiên Tử cũng phải xét xem chức quan thế nào...
Hoắc Bằng Cảnh vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, dường như không hề tức giận hay lo lắng vì bị vạch trần, thậm chí còn nở một nụ cười nhàn nhạt, chế giễu: "Tại sao không thể? Chẳng lẽ chỉ vì ngươi bất tài, nên cho rằng thiên hạ này ai cũng như ngươi sao?"
Lời nói này mang đầy ý chế giễu, vẻ mặt Tiêu Hằng liền biến sắc: "Ngươi nói gì? Ta làm sao mà bất tài? Ngươi có thể hỏi khắp Hồ Châu này, học thức của Tiêu Hằng ta thế nào?"
Hoắc Bằng Cảnh chỉ "ồ" một tiếng, đáp: "Chẳng ra sao cả. Ngươi vừa giả tạo vừa có mắt như mù.”
"Ngươi!" Tiêu Hằng nghiến răng.
Hoắc Bằng Cảnh cắt lời hắn, từ trong tay áo lấy ra một tấm lệnh bài, đặt trước mặt Tiêu Hằng: "Ta nói ta là ai, ngươi có thể giả vờ không tin. Nhưng nếu ta đưa ra bằng chứng, ngươi sẽ thế nào?"
Hoắc Bằng Cảnh nói: “Đây là do Thiên Tử ban tặng."
Tiêu Hằng nghe vậy, càng nhìn kỹ hơn. Tấm lệnh bài được làm từ ngọc trắng, khắc hình rồng biểu tượng của Hoàng quyền, sống động như thật. Rồng là vật tượng trưng cho Thiên Tử, ngoài Thiên Tử, không ai dám tùy tiện sử dụng.
Sắc mặt Tiêu Hằng càng trở nên tối sầm, không thể tin được.
Sao có thể như vậy?
Triệu Mậu Sơn thấy vậy, từ tay Tiêu Hằng cầm lấy lệnh bài, cẩn thận xem xét, sau đó vội vàng trả lại cho Hoắc Bằng Cảnh.
“Vật này quý giá, xin công tử giữ kỹ."
Hoắc Bằng Cảnh nhận lại lệnh bài, vuốt ve mặt sau, cười nói: "Bá phụ có thể yên tâm rồi chứ?"
Hoắc Bằng Cảnh cất lệnh bài vào tay áo, hắn không muốn ở đây phô trương quá mức, chuyện này có thể thu hút sự chú ý của một số kẻ. Chuyện ở Kinh thành vẫn chưa xong, đợi hắn trở về còn phải xử lý thêm.
Triệu Mậu Sơn lòng đầy kích động. Cả đời ông, con đường quan lộ tuy không gọi là trắc trở nhưng cũng không có cơ hội thăng tiến, nào ngờ có ngày lại nhờ nhi nữ mà được thấy vật do Thiên Tử ban tặng, xem như gián tiếp được gặp Thiên Tử.
Nhị nhi nữ của ông, đúng là ngốc có phúc của kẻ ngốc.
Không ngờ lại có thể được một nhân vật lớn như vậy yêu thích, không, phải nói là si mê mới đúng.
Ngày sau nếu truyền ra, nhi nữ của ông gả cho quan nhất phẩm, Triệu gia cũng nở mày nở mặt thêm mấy phần.
Đến lúc đó, mọi người chỉ biết ngưỡng mộ, chứ không nhớ đến việc từ hôn tái giá. Hơn nữa, lúc đó Doanh Doanh cũng đã gả đi, đến Kinh thành, không cần ở Hồ Châu chịu lời dị nghị.
Triệu Mậu Sơn tính toán trong lòng, rồi nhìn Tiêu Hằng nói: “Hôn sự giữa ngươi và Doanh Doanh từ nay chấm dứt. Ta sẽ cùng phụ thân ngươi bàn bạc chuyện này, còn đứa trẻ trong bụng Uyển Nghiên, ngươi phải chịu trách nhiệm."
Tiêu Hằng nghe Triệu Mậu Sơn nói vậy, lòng như tro tàn, vẫn muốn nói thêm: “Bá phụ..."
Bị Triệu Mậu Sơn ngắt lời: “Không cần nói nhiều. Nếu ngươi không chịu trách nhiệm với Uyển Nghiên, ta tuyệt đối không cho phép.”
“Người đâu, tiễn khách."
Triệu Mậu Sơn lệnh cho tiểu đồng mạnh tay đưa Tiêu Hằng ra ngoài, rồi mới tươi cười tiếp chuyện với Hoắc Bằng Cảnh, nói: “Đợi ta chính thức từ hôn với Tiêu gia, Hoắc công tử có thể đến cầu hôn, lúc đó ta sẽ gả Doanh Doanh cho ngươi."
Hoắc Bằng Cảnh gật đầu mỉm cười: “Đa tạ bá phụ, vậy ta xin phép về trước."
Hôm nay hắn không đến tay không, trước sau mang theo rất nhiều rương đồ. Triệu Mậu Sơn muốn hắn mang về luôn, Hoắc Bằng Cảnh chỉ nói: “Cứ để tạm đây, lần sau ta còn phải tới."
Triệu Mậu Sơn cũng không ép, đích thân tiễn Hoắc Bằng Cảnh ra cửa.
…
Triệu Doanh Doanh ở trong viện chờ đợi, đến khi Hồng Miên trở về mang theo tin vui: “Cô nương, Hoắc công tử thật sự đến cầu hôn rồi!"
Hồng Miên gật đầu liên tục: “Đương nhiên là thật! Hoắc công tử còn mang theo rất nhiều đồ, bọn họ phải chuyển suốt nửa canh giờ."
Triệu Doanh Doanh môi khẽ nhếch, hỏi tiếp: “Vậy phụ thân ta thì sao? Ông ấy phản ứng thế nào? Ông ấy có đồng ý không?"
Hồng Miên lắc đầu: “Cái này nô tỳ không biết, nhưng lão gia còn đích thân tiễn Hoắc công tử ra cửa, nhìn thần sắc còn rất vui. À đúng rồi, hôm nay Tiêu công tử cũng đến, nhưng đi ra với vẻ thất thần."
Triệu Doanh Doanh nhíu mày: “Tiêu Hằng đến làm gì? Có phải đến cầu hôn Triệu Uyển Nghiên không? Vậy thì đúng lúc quá.”
Hồng Miên lắc đầu: “Hình như không phải, nghe nói Tiêu công tử không muốn từ hôn, nhưng thái độ của lão gia với Tiêu công tử không tốt lắm.”
Triệu Doanh Doanh cười: “Vậy thì tốt quá."
Hồng Miên gật đầu theo, đứng về phía Triệu Doanh Doanh: “Đúng, lão gia không thích Tiêu công tử thật là tốt quá."
Triệu Doanh Doanh tính toán thời gian từ nhà nàng đến nhà Hoắc Bằng Cảnh, lại bảo Hồng Miên mang thang ra, leo lên đầu tường, chờ Hoắc Bằng Cảnh vừa mở cửa liền vội vàng hỏi: “Phụ thân có đồng ý không?"
Hoắc Bằng Cảnh bước vài bước đến bên tường, dang tay ra hiệu nàng nhảy xuống để hắn đỡ.
Triệu Doanh Doanh không chút do dự, bước lên tường, ôm lấy vạt váy nhảy xuống, an toàn rơi vào vòng tay Hoắc Bằng Cảnh.
“Doanh Doanh sốt ruột muốn gả cho ta đến vậy sao?" Hắn nhìn người trong lòng hỏi, giọng mang theo ý cười.
Triệu Doanh Doanh nằm trong lòng hắn, ngước mắt lên nhìn thấy ánh nắng lấp lánh qua kẽ lá, có chút chói mắt, nàng cúi đầu, muốn nhảy ra khỏi vòng tay Hoắc Bằng Cảnh nhưng không thành công. Hoắc Bằng Cảnh cứ thế bế ngang nàng, đi vào trong viện.
Triệu Doanh Doanh cảm thấy cơ thể mình đang di chuyển, vô thức ôm lấy cổ Hoắc Bằng Cảnh, sợ mình bị rơi xuống.
“Cũng không phải rất sốt ruột, chỉ là có chút thôi."
Chủ yếu là sốt ruột muốn đánh vào mặt Tiêu Hằng và Triệu Uyển Nghiên.