[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Vẻ mặt này khiến Bạch Nhược Linh bật cười, nhưng cô vẫn nghiêm túc khen ngợi: "Có, tớ chưa từng thấy ai đẹp trai như vậy."
Trong tình cảnh này mà còn khiến cô cười được, Diệp Tinh Du thật sự rất giỏi.
Nhưng khi quay đầu lại, cô không cười nổi nữa.
Trước mắt cô không phải nhà ai, mà là một hành lang dài hun hút.
Ánh sáng lờ mờ chiếu lên những bức tường đỏ sẫm và tấm thảm xanh lá cây bụi bặm. Hai màu tương phản, cũ kỹ, hòa lẫn vào nhau.
Hai bên hành lang, mỗi bên năm cánh cửa, cuối hành lang là cầu thang.
Cánh cửa cô vừa bước ra là căn phòng cuối hành lang.
"Đây là đâu..." Cô khó hiểu: "Giống hành lang khách sạn."
Diệp Tinh Du cũng hoang mang: "Tớ cũng không biết. Khi tỉnh dậy, tớ ở trong một căn phòng khách sạn."
Cậu chỉ vào cánh cửa bên phải: "Căn phòng đó không có gì đặc biệt, nhưng khiến tớ rất khó chịu. Từ nhỏ tớ đã sợ những căn phòng đơn cổ kính như vậy, nên vội vàng ra ngoài. Vừa ra thì nghe thấy cậu gõ cửa."
"Chị Thiên Nghi đâu? Chị ấy đưa cậu đến bệnh viện, không ở cùng cậu sao?"
"Tớ không nhớ gì cả..." Cậu nhớ lại: "Tớ như rơi vào một cái hộp tối đen, thời gian cũng không có... Đúng rồi, chúng ta không phải đi g.i.ế.c ác linh sao?"
"Chuyện gì đã xảy ra? Chước Khánh Giang không nhận tiền sao?"
"Chúng ta bị lừa rồi." Cô thở dài, trả lại lá bùa cho cậu: "Chước Khánh Giang đã thức tỉnh từ lâu, và biết rõ tớ. Gã ta đang đùa giỡn với chúng ta." Cô càng nói càng khó chịu: "Tớ biết gã ta không dễ đối phó mà..."
Diệp Tinh Du nhận lại tờ tiền, cũng thất vọng, nhưng vẫn an ủi: "Đừng tự trách. Ác linh vốn xảo quyệt và dối trá. Chúng ta vẫn còn cơ hội trong giấc mơ tiếp dẫn! Cậu quên tớ có thể b.ắ.n ra lửa sao?"
Cô mím môi, nhỏ giọng: "Tớ còn gặp Hứa Bảo Nam..."
"Gì? Cậu đã đánh thức cậu ta?"
"Ừ... Nhưng cậu ta không chấp nhận sự thật, trở nên đáng sợ, rồi bỏ chạy..." Nhược Linh nghẹn ngào: "Nếu cậu ta chạy vào cấm địa, có phải..."
Sẽ chết?
"Dù cậu ta có vào cấm địa, cũng không liên quan đến cậu! Đừng tự trách! Không phải lỗi của cậu!"
Cậu nói chắc nịch, tiếp tục an ủi: "Đừng tự trách mình ác. Hứa Bảo Nam phải chịu trách nhiệm. Cậu không thể giữ cậu ta lại."
"Nhưng tớ cảm thấy mình hại cậu ta... Có lẽ, nếu người khác nói, cậu ta sẽ không phản kháng..."
"Nhược Linh..." Cậu nắm vai cô, thở dài.
Nhược Linh quá tốt bụng, nhưng luôn phải chịu đựng nhiều nhất.
Cô nên hận Trác Dương Hào, tàn nhẫn với Hứa Bảo Nam. Nhưng cô vẫn nghĩ cho họ, mong họ sống sót.
Cô giống như một thiên thần.
"Nhược Linh, tin tớ đi, không ai trách cậu. Mọi người đều biết cậu là người thế nào." Cậu nắm tay cô: "Chúng ta cùng nhau g.i.ế.c ác linh, cùng nhau sống sót!"
Cô mỉm cười, giọng nhẹ nhàng:
"Diệp Tinh Du, tớ biết mà, cậu luôn đứng về phía tớ. Tớ may mắn khi gặp được cậu."