Cây Gậy Khất Thực Của Lão Bạt

Chương 43



Vừa đến Vô Cực Tiên Tông vào đêm *****ên, mọi người không thể tụ tập cùng nhau, thiếu vắng Ôn Hành và Cẩu Tử. Trong động phủ của Thiệu Ninh, dạ minh châu chiếu sáng rực rỡ, Sở Việt lo lắng vỗ nhẹ lưng Thẩm Nhu: "A Nhu, muội sao vậy?"

 

Sắc mặt Thẩm Nhu trắng bệch, trong mắt nàng chỉ toàn là hình ảnh ấu trùng của Huyền Uyên điệp bò lổm ngổm, thật ghê tởm đến mức nàng muốn nôn mửa. Nàng nhìn về phía Liên Vô Thương (Lián Wú Shāng) đang ngồi bình thản thưởng trà, rõ ràng cùng là bắt sâu, vậy mà Liên Vô Thương lại không có chút phản ứng khó chịu nào! Thẩm Nhu nghĩ thầm, có lẽ do nàng quá yếu đuối mà thôi.

 

Thiệu Ninh buồn bã thở dài: "Cũng không biết lão Ôn đã đi đâu rồi, ngay cả dấu ấn ta cột trên người Cẩu Tử cũng mất tiêu. Liên tiên sinh, ngài có biết bọn họ đã đi đâu không?" Thiệu Ninh cũng mới đến nơi này, việc hắn có thể tìm thấy Liên Vô Thương và Thẩm Nhu, rồi đưa hai người về động phủ của mình đều nhờ vào sự giúp đỡ của Quản Dật Tiên (Guǎn Yì Xiān), người quản lý linh dược điền dễ tính.

 

Liên Vô Thương vẫn giữ vẻ điềm tĩnh: "Con Báo (Bàozi) sẽ đến nói với chúng ta sau, đợi thêm chút nữa." Nhìn thấy Liên Vô Thương điềm nhiên tự tại, Thiệu Ninh cảm thấy an lòng hơn một chút, nhưng trong lòng vẫn tự trách: "Đều tại ta, nếu ta hiểu rõ hơn, chúng ta đã không bị chia cắt thế này."

 

Đang nói chuyện, Báo Tử khập khiễng bước vào: "Ôn Hành và Lý Nhị Cẩu (Lǐ Èrgǒu) bị phân đến Linh Thú Viên. Bên ngoài Linh Thú Viên có kết giới, họ không ra được. Ôn Hành nhờ ta chuyển lời cho các ngươi, bảo các ngươi... đi chết đi."

 

Liên Vô Thương gật đầu hiểu ý: "Xem ra không có chuyện gì." Hắn hiểu rất rõ Báo Tử, tên này tính tình ngược ngạo, nếu Ôn Hành muốn hắn truyền đạt rằng mọi việc ổn thỏa, Báo Tử nhất định sẽ dịch thành câu "bảo mọi người đi chết đi".

 

Sắc mặt Thiệu Ninh vẫn không hề thả lỏng, hắn đứng bật dậy: "Ngươi nói... bọn họ bị đưa đến đâu?" Báo Tử liếc mắt: "Linh Thú Viên chứ đâu." Sắc mặt Thiệu Ninh lập tức tối sầm lại: "Người quản lý Linh Thú Viên có phải họ Hạc, tên Hạc Hàn (Hè Hán) không?"

 

Báo Tử đáp: "Phải, là một tên biến thái." Trong mắt Báo Tử, Hạc Hàn là kẻ biến thái, hắn có một sự ghét bỏ bản năng đối với Hạc Hàn mà không rõ nguyên do.

 

Thiệu Ninh nói: "Chiều nay ta nghe nói Vô Cực Tiên Tông có tổng cộng năm vị trưởng lão. Đại trưởng lão họ Nghiêm, quản lý mọi quy tắc trong tông môn. Nhị trưởng lão và tam trưởng lão quanh năm bế quan, hiếm khi xuất hiện trước mặt người ngoài. Tứ trưởng lão đi ra ngoài tìm kiếm Tử Cực Ngọc, mấy trăm năm nay chưa từng trở về. Ngũ trưởng lão Hạc Hàn là người trẻ nhất. Mặc dù là trưởng lão, nhưng hắn không bao giờ rời khỏi Vô Cực Tiên Tông nửa bước. Các ngươi có biết lý do không?"

 

Mọi người đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác, họ nào biết gì đâu. Hôm nay vừa mới đến Vô Cực Tiên Tông, ngay cả đường đi lối lại còn chưa quen thuộc, đừng nói chi đến tính cách của các cao thủ trong tông môn.

 

Thiệu Ninh tự trả lời: "Nghe đồn Hạc Hàn là yêu tu. Yêu tu từ lúc sinh ra đã vượt trội hơn nhân tu. Hắn đã đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ, chỉ còn một bước nữa là có thể sánh ngang với tu vi của Vô Tâm Lão Tổ (Wú Xīn Lǎo Zǔ). Nhưng tính tình Hạc Hàn rất thất thường, khó đoán, đặc biệt thích hành hạ các tạp dịch. Các tu sĩ đều sợ bị hắn giận cá chém thớt, không ai dám bén mảng tới Linh Thú Viên."

 

Thẩm Nhu giật mình: "Vậy sư tôn và sư đệ chẳng phải đang rất nguy hiểm sao!"

 

Thiệu Ninh xoay người định bước ra khỏi động phủ, Liên Vô Thương chậm rãi gọi hắn: "Ngươi định đi đâu?" Thiệu Ninh kiên quyết đáp: "Đương nhiên là đi đến Linh Thú Viên cứu lão Ôn và Cẩu Tử." Liên Vô Thương thản nhiên phẩy tay: "Ôn Hành không yếu như ngươi tưởng đâu, huống chi còn có Báo Tử ở đó, họ sẽ bình an vô sự."

 

Báo Tử buông một câu chửi thề, sau đó giận dữ nói: "Ta mà thèm quan tâm đến sống chết của bọn họ, ta đi chết luôn cho rồi!" Liên Vô Thương không nói gì, chỉ nhìn Báo Tử bằng ánh mắt vừa chế nhạo vừa khích lệ, Báo Tử ban đầu còn cố chấp, nhưng sau đó đành chịu thua. Hắn vẫy vẫy đuôi: "Được rồi, ta đi."

 

Thiệu Ninh nhíu mày: "Ta vẫn nghĩ nên cứu lão Ôn ra thì hơn." Liên Vô Thương không đồng tình: "Ngươi đã dẫn ta và A Nhu ra khỏi Linh Thảo Viên, đã thu hút không ít sự chú ý rồi. Hiện tại lông cánh của ngươi còn chưa cứng cáp, căn cơ chưa vững, nên giữ mình thì hơn. Ôn Hành sẽ bảo vệ Cẩu Tử, điều này ngươi không cần lo. Còn về tên yêu tu Nguyên Anh hậu kỳ ở Linh Thú Viên, nếu không động thủ thì thôi, một khi ra tay, chỉ sợ hắn cũng chẳng được lợi lộc gì."

 

Liên Vô Thương hiếm khi nói nhiều như vậy, đều bởi vì Ôn Hành không ở đây. Nếu Ôn Hành mà ở đây, chắc chắn sẽ vô cùng cảm động. Ôn Hành từ trước tới nay không hề hay biết trong mắt Liên Vô Thương, hắn lại đáng tin đến vậy. Nếu hắn nghe thấy những lời này, có lẽ tối nay sẽ vui đến mức không ngủ được.

 

Thiệu Ninh do dự: "Ý của Liên tiên sinh là... không cần quan tâm lão Ôn nữa sao?" Liên Vô Thương gật đầu: "Không cần để ý đến hắn, so với hắn, ngươi càng cần phải tu hành cho tốt. Dù ngươi là đệ tử nội môn, vẫn phải làm các nhiệm vụ do tông môn giao phó. Cứ an tâm, Ôn Hành và Cẩu Tử sẽ không xảy ra chuyện đâu."

 

Thiệu Ninh từ trước đến giờ luôn cảm thấy Liên Vô Thương là một cao nhân, bây giờ cảm giác này càng thêm sâu sắc. Thôi thì cứ nghe lời Liên Vô Thương vậy. Trước giờ mỗi khi đấu chiêu với Ôn Hành, hắn đều bị khiến cho kinh ngạc không thôi, mong rằng lần này cũng có thể chuyển nguy thành an.

 

Ôn Hành hoàn toàn không biết bên Thiệu Ninh xảy ra chuyện gì. Sau khi bảo Báo Tử đến báo bình an cho Liên Vô Thương và mọi người, hắn liền ngồi yên tĩnh bên ngoài động phủ của Hạc Hàn.

 

Bên ngoài động phủ của Hạc Hàn, dùng hàng rào tre chắn lại một khu đất trống có đường kính khoảng năm mươi trượng, Ôn Hành và mọi người hiện đang ở trên mảnh đất này. Đêm đã khuya, Cẩu Tử và đám tạp dịch vừa sợ hãi vừa mệt mỏi, sớm đã ngủ say, nhưng giấc ngủ chẳng an ổn, Ôn Hành thỉnh thoảng nghe thấy tiếng gầm gừ của dã thú dạo đêm trong Linh Thú Viên.

 

Đám tạp dịch tụm lại chen chúc với nhau, dường như làm vậy thì sẽ an toàn hơn. Ngồi trên nền đất trống, Ôn Hành cảm thấy những tạp dịch này lại hóa thành con mồi hiếm lạ trong mắt linh thú. Hắn đã nhìn thấy vài cặp mắt màu xanh biếc đang ẩn nấp sau hàng rào tre, liếc trộm rồi lại rụt vào. Chỉ cần ai đó rời khỏi nơi này, lập tức sẽ trở thành mồi ngon cho đám linh thú ấy.

 

Động phủ của Hạc Hàn tối om, trông âm u rợn người. Từ lúc đến Linh Thú Viên, Ôn Hành chưa từng thấy bất kỳ tu sĩ nào ngoài Hạc Hàn. Một Linh Thú Viên lớn như vậy, chẳng lẽ chỉ có mỗi mình Hạc Hàn chăm sóc?

 

Cẩu Tử gối đầu lên đùi Ôn Hành, miệng lẩm bẩm vài câu mớ, sau đó lại ư ử kêu "Gia gia, lão Ôn đầu", một lát sau lại gọi "Sư tỷ A Hành". Ôn Hành nhẹ nhàng xoa đầu Cẩu Tử, đây là đồ đệ của hắn, dù thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ bảo vệ nó.

 

Ôn Hành nghe thấy bên cạnh có tiếng bước chân xào xạc, quay đầu nhìn, chỉ thấy Báo Tử lảo đảo đi tới. Ôn Hành cười hỏi: "Đồ nhi cực khổ rồi, lời đã truyền đạt cho Vô Thương và mọi người chưa?" Báo Tử hừ một tiếng: "Hắc Tâm Liên bảo ngươi yên tâm mà chết đi."

 

Ôn Hành không nhịn được bật cười: "Đồ nhi, vi sư thấy nếu ngươi không cứng đầu thế này, chắc chắn sẽ đáng yêu hơn nhiều." Báo Tử nhấc chân trước yếu ớt của mình: "Nếu ngươi có thể chữa lành chân cho ta, ta tự nhiên sẽ rất thẳng thắn."

 

Sư đồ hai người nhìn nhau ngứa mắt, trừng nhau suốt cả đêm.

 

Sáng hôm sau, tiếng kêu thảm thiết vang lên trước động phủ của Hạc Hàn. Đám tạp dịch giật mình tỉnh dậy, cảnh *****ên nhìn thấy chính là các loại linh thú đang chen chúc bên ngoài hàng rào tre. Đám linh thú đông đúc, hình dáng to nhỏ không đồng đều, màu sắc khác nhau, đôi mắt của chúng nhìn chằm chằm vào đám tạp dịch, khiến tạp dịch sợ hãi đến mức muốn vãi cả ra quần.

 

Trong tu chân giới, mỗi khi một tông môn bắt được linh thú nào, thường có rất nhiều tu sĩ tới chiêm ngưỡng. Giờ đây, đám tạp dịch này lại giống như những vật lạ, bị linh thú vây xem. Trong thế giới của linh thú, con người chẳng qua cũng chỉ là một miếng thịt ngon trong miệng chúng mà thôi.

 

"Được rồi, được rồi, các bé ngoan, đừng vội. Lần này có đến mấy chục tạp dịch tới hầu hạ các ngươi, các ngươi có vui không?" Tiếng của Hạc Hàn vang lên. Hắn từ trong động phủ bước ra, ung dung buộc lại đai lưng. Trên mặt mang nụ cười rạng rỡ, khi đối diện với linh thú, biểu cảm vô cùng dịu dàng bao dung.

 

Đám linh thú như thể hiểu được lời Hạc Hàn nói, đồng loạt đáp lại. Lúc này tiếng rồng ngâm, hổ gầm vang lên khắp nơi, tiếng kêu của các loài linh thú trầm bổng khác nhau, khiến mặt đất của Linh Thú Viên cũng rung chuyển. Một số linh thú còn mang theo uy áp, những tạp dịch nhát gan lập tức sụp xuống, nằm bệt trên mặt đất.

 

Hạc Hàn bước tới trước hàng rào, từ trong ngực lấy ra một cuốn sách làm từ da dê nhăn nheo, tùy tay ném vào bên trong hàng rào: "Đây là cuốn Yêu Vật Chí, có ghi lại một phần giới thiệu về linh thú. Các ngươi xem đi, linh thú trong Linh Thú Viên của ta đều có trong này. Ta cho các ngươi nửa ngày để ghi nhớ, sau đó ta sẽ mở hàng rào, đến lúc đó, linh thú sẽ tự chọn người hầu cho mình."

 

Không phải là tạp dịch chọn linh thú để hầu hạ, mà là linh thú chọn tạp dịch. Ôn Hành cảm thấy ở Linh Thú Viên này, linh thú mới là kẻ đứng trên nhân loại. Từ khi bọn họ bước vào Linh Thú Viên, sinh tử của họ đã nằm trong tay linh thú, nếu như linh thú có tay mà nói.

 

Cuốn sách bị ném vào trong lập tức khiến đám tạp dịch tranh giành nhau, một đám người lập tức lao vào cấu xé. Cũng may quyển sách rất chắc chắn, có lẽ bên trên còn có pháp thuật gia trì, dù bị giành giật ở đủ tư thế, cuốn sách bằng da dê vẫn còn nguyên vẹn.

 

Cẩu Tử vừa vén tay áo định lao vào giành sách, Ôn Hành liền túm lấy hắn: "Ngươi định làm gì?" Cẩu Tử chớp chớp mắt: "Còn làm gì nữa, tất nhiên là giành sách xem, nếu không thì làm sao biết được tập tính của linh thú? Lỡ mà bị linh thú ăn mất thì sao?"

 

Ôn Hành nhìn Cẩu Tử với dáng người gầy nhom: "Ngươi trước kia đi giành đồ thừa còn bị đánh đến sống dở chết dở, ngươi nhìn đám tạp dịch kia đi, có kẻ nào yếu hơn ngươi không?" Cẩu Tử đưa mắt nhìn quanh, sau đó phát hiện ra một sự thật đau lòng, hắn quả thật là kẻ gầy yếu nhất trong số đó. Ngay cả Ôn Hành cũng cao hơn hắn!

 

"Ở đây, dù ngươi có hiểu rõ tập tính linh thú đến đâu cũng vô dụng, ngươi không nhận ra sao? Ở đây, chúng ta chỉ là đồ chơi của linh thú." Sinh tử đều nằm trong ý niệm của linh thú.

 

Lời của Ôn Hành thu hút sự chú ý của Hạc Hàn, hắn mỉm cười nhìn Ôn Hành: "Ồ, không ngờ ở đây lại có kẻ thông minh. Ngươi biết quá nhiều, sẽ chết sớm đó." Ôn Hành tỏ vẻ chẳng mấy quan tâm: "Ồ."

 

Hạc Hàn khoanh tay: "Ngươi không sợ chút nào sao?" Ôn Hành nhẹ nhàng kéo Cẩu Tử đứng ra sau lưng mình, cũng mỉm cười nhìn lại Hạc Hàn: "Ta có sợ thì ngươi cũng để chúng ta rời khỏi đây sao?" Hạc Hàn thẳng thừng từ chối: "Thả là không thể thả, ngươi rất thú vị, có muốn theo ta không? Mà nói xem, ngươi rốt cuộc là cái thứ gì?"

 

Thần thức của Hạc Hàn đảo qua cơ thể Ôn Hành, nhưng kết quả lại chẳng phát hiện ra điều gì. Đây là lần *****ên hắn gặp phải trường hợp này, vị trưởng lão trẻ tuổi nhất của Vô Cực Tiên Tông cũng cảm thấy nghi hoặc.

 

"A—— đừng tới đây! Cứu mạng! Cứu ta với!!" Một tạp dịch cao lớn bỗng nhiên hét lên thảm thiết. Thì ra, trong lúc hắn không chú ý, một con đại điểu màu đỏ tươi với cái cổ dài ngoẵng đã ngoạm lấy áo hắn, lôi ra ngoài hàng rào.

 

Hạc Hàn thản nhiên nhìn con đại điểu: "Chu Điểu thích gần gũi con người, người này được Chu Điểu chọn trúng, đó là phúc phận của hắn." Nói đến đây, con đại điểu màu đỏ đã ngoạm lấy tạp dịch cao lớn kia, dang rộng đôi cánh bay vút đi. Hạc Hàn giơ tay che trán, vẻ mặt tán thưởng: "Con Chu Điểu này sắp luyện hóa xương họng thành công, có thể nói chuyện rồi. Vài trăm năm nữa, chắc chắn có thể hóa hình. Không tồi, không tồi."

 

Tên tạp dịch bị Chu Điểu ngoạm lấy hoảng loạn giãy giụa, không ngừng kêu thét, Chu Điểu như đã mất kiên nhẫn, khi bay lên thật cao, nó liền buông móng. Chỉ nghe một tiếng thét thảm thiết "A——" vang vọng, tên tạp dịch rơi mạnh xuống khu rừng bên dưới, rồi không còn một chút âm thanh nào nữa.

 

"Cạc cạc——" Chu Điểu bay một vòng, phát ra tiếng kêu như đang chế giễu. Chỉ trong thoáng chốc, một sinh mạng đã chấm dứt như thế.

 

"Ai da, chết rồi. Đây là tên tạp dịch thứ... tám bị Chu Điểu làm rớt chết. Để ta phải bàn với Kim Long (Jīn Lóng), bảo hắn bồi thường chút gì đó cho gia đình của tạp dịch này." Hạc Hàn dường như không nhận ra lời nói của mình khiến người ta phẫn nộ đến nhường nào. Trong giọng điệu, hoàn toàn không hề coi trọng sinh mạng con người.

 

"A Hành, chúng ta sẽ chết ở đây sao?" Cẩu Tử nghĩ nếu kẻ vừa rơi từ trên cao kia là hắn, có lẽ hắn sẽ tuyệt vọng đến mức nào.

 

"Sẽ không đâu, chúng ta sẽ không chết ở đây." Ôn Hành nhẹ giọng đáp, "Chỉ là mấy con dã thú mà thôi, ngay cả nói chuyện còn không biết, thì có tư cách gì để quyết định sinh tử của chúng ta?"

 

Thiệu Ninh vốn tưởng sáng hôm sau sẽ có cơ hội đến Linh Thú Viên đòi người, hỏi thăm tung tích của Ôn Hành và Cẩu Tử, nhưng lời Liên Vô Thương (Lián Wú Shāng) đã nói quả nhiên ứng nghiệm. Là đệ tử nội môn của tông môn, ngay sáng sớm hôm sau Thiệu Ninh đã bị các sư huynh đệ thông báo đến tập hợp trước Trường Huy Các (Cháng Huī Gé).

 

Khi đến nơi, chỉ thấy quảng trường ồn ào nhốn nháo, không chỉ có các đệ tử mới nhập môn, mà ngay cả một số đệ tử Kim Đan và Trúc Cơ của tông môn cũng có mặt.

 

Thiệu Ninh vốn định bước đến chào hỏi mấy sư huynh đệ mà hôm qua đã làm quen, nhưng không ngờ những người hôm qua còn ra sức gần gũi với hắn, hôm nay khi thấy hắn thì đều tránh né ánh mắt. Thiệu Ninh chỉ cần suy nghĩ một chút là hiểu ngay lý do bị ghẻ lạnh. Hôm qua là vì bọn họ nhìn thấy tu vi của hắn cao hơn, muốn kết giao làm thân. Hôm nay, có lẽ họ đã dò la được lai lịch của hắn. Danh xưng đồ đệ bị Thần Kiếm Môn (Shén Jiàn Mén) ruồng bỏ đã trở thành vết nhơ không thể xóa bỏ trên người hắn.

 

Thật ra Thiệu Ninh đã nghĩ quá nhiều. Đám tu sĩ khéo nịnh nọt đã tìm ra đối tượng còn có giá trị kết thân hơn cả hắn. Tại đây có rất nhiều đệ tử nội môn, thậm chí có cả Nguyên Anh tu sĩ tọa trấn, Thiệu Ninh ở nơi này vốn không đáng để họ bận tâm.

 

Thiệu Ninh đứng ở rìa quảng trường, lắng tai nghe xem có gì mới lạ mà hắn chưa biết. Đám đệ tử nội môn vừa nhập môn đều đã mơ hồ đoán được lý do tập hợp lần này, nhưng đến khi nghe các sư huynh đệ kể lại, ngay cả Thiệu Ninh cũng phải kinh ngạc.

 

"Nghe nói tông môn muốn chúng ta, đám đệ tử mới này, đến Tàn Lan Di Tích (Cāng Lán Yíjī) để rèn luyện!"

 

Cấm địa của tông môn không phải điều gì quá lạ lùng, tông môn nào cũng có vài chỗ dùng để lưu giữ bảo vật hoặc rèn luyện đệ tử. Điều khiến Thiệu Ninh kinh ngạc chính là Tàn Lan Di Tích. Hắn đã từng nghe nói về nơi này.

 

Khi hắn còn là đệ tử thân truyền cuối cùng của trưởng lão Thần Kiếm Môn, khoảng một trăm năm trước, sư tôn của hắn từng đến Tàn Lan Di Tích. Khi ấy Tàn Lan Di Tích vừa được phát hiện, ngũ đại môn phái của Vũ Linh Giới đã phái ra các đệ tử tinh anh để thám hiểm di tích.

 

Tàn Lan Di Tích cứ năm mươi năm lại mở một lần. Khi sư tôn của hắn tiến vào, tu vi chỉ mới là Nguyên Anh trung kỳ, nhưng khi ra ngoài đã đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ. Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, tu vi của sư tôn lại có bước tiến lớn như vậy, khiến mọi người đều tò mò không biết Tàn Lan Di Tích rốt cuộc ẩn chứa điều gì.

 

Khi đó, Thiệu Ninh từng quấn lấy sư tôn của mình – Thiệu Cảnh Trình (Shào Jǐng Chéng) – hỏi về Tàn Lan Di Tích, nhưng Thiệu Cảnh Trình lại không nói bất cứ điều gì, chỉ khiến đám đồ đệ càng thêm khao khát tìm hiểu. Không chỉ riêng Thiệu Cảnh Trình giữ kín, mà tất cả những người từng vào Tàn Lan Di Tích đều không hé lộ một lời về tình hình bên trong. Điều này khiến các tu sĩ trong Vũ Linh Giới càng thêm khắc khoải.

 

Trong lòng Thiệu Ninh vẫn luôn nghĩ rằng Tàn Lan Di Tích ắt hẳn là nơi ngập tràn linh bảo, nếu không thì những sư thúc sư bá đồng hành với sư tôn hắn sao lại có thể tiến cấp nhanh chóng đến vậy. Đồng thời, Tàn Lan Di Tích chắc chắn là một nơi đầy rẫy nguy cơ, trăm năm trước, ngũ đại tông môn đã đưa hơn một trăm đệ tử tinh anh, tất cả đều có tu vi Kim Đan trở lên, nhưng cuối cùng chỉ có một nửa số người sống sót trở về.

 

Từng có một tông môn đứng đầu trong ngũ đại tông môn, tên là Định Khôn Tông (Dìng Kūn Zōng). Thiệu Ninh nhớ rõ, Định Khôn Tông nhắm đến Tàn Lan Di Tích nên đã phái ra số lượng người đông nhất. Trong hơn một trăm đệ tử tinh anh khi ấy, có đến năm mươi người là đệ tử Định Khôn Tông. Kết quả, không một ai của Định Khôn Tông trở về.

 

Khi đó cũng có tin đồn rằng bốn đại tông môn khác đã liên thủ hãm hại Định Khôn Tông, nhưng lời đồn ấy không có bằng chứng xác thực, mọi người cũng chỉ đoán già đoán non mà thôi.

 

Về sau, bốn đại tông môn còn lại đã cùng nhau phong ấn Tàn Lan Di Tích, trăm năm nay chỉ mở ra đúng một lần. Không ngờ đám đệ tử mới bọn họ lần này lại có cơ hội tiến vào Tàn Lan Di Tích!

 

Thiệu Ninh không khỏi kích động, nhưng vừa nghĩ đến đồ đệ và bằng hữu, hắn lại bình tĩnh trở lại. Hắn đã không còn là tu sĩ độc hành, nếu hắn đi rồi, đồ đệ của hắn sẽ thế nào?

 

Thanh âm của Diêm trưởng lão (Yán Zhǎnglǎo) vang lên rõ ràng trong tai mỗi tu sĩ tại hiện trường. Sau một hồi chờ đợi, Diêm trưởng lão nói ngắn gọn: Các đệ tử nội môn mới hãy chuẩn bị, ngày mai đại trưởng lão và nhị trưởng lão sẽ dẫn đội tới Tàn Lan Di Tích!

 

Mọi chuyện diễn ra quá vội vã, đến mức Thiệu Ninh cảm thấy có điều bất thường. Đáng lý ra, các đệ tử mới nhập môn phải được tông môn kiểm tra tư chất rồi trải qua một thời gian tu hành trước khi tiến vào di tích. Đám đệ tử mới này tu vi không đồng đều, tông môn lại chẳng quan tâm chút nào, vội vã ném tất cả vào Tàn Lan Di Tích, cảm giác như chỉ muốn lấp đầy số lượng mà thôi.

 

Diêm trưởng lão (Yán Zhǎnglǎo) không để ý đến sắc mặt của các tu sĩ phía dưới, chỉ nói một câu: "Ngày mai giờ Dần tập hợp tại đây," rồi phất tay rời đi. Cả quảng trường lập tức xôn xao như nổ tung, không chỉ đám đệ tử mới nhập môn, mà ngay cả những đệ tử gạo cội trong tông môn cũng lộ vẻ kinh ngạc.

 

"Không ngờ lần này dẫn đội lại là Diêm trưởng lão và Thôi trưởng lão! Chúng ta lần này chẳng cần lo nghĩ gì nữa rồi!"
"Đúng vậy, đúng vậy, Thôi trưởng lão là người có tu vi chỉ đứng sau lão tổ chúng ta, có ngài ấy ở đây, Vô Cực Tiên Tông (Wú Jí Xiān Zōng) chúng ta hoàn toàn không cần phải e ngại!"

 

Thiệu Ninh có chút hỗn loạn, trong lòng hắn luôn cảm thấy chuyến đi đến Tàn Lan Di Tích lần này mang theo điềm xấu. Nếu Ôn Hành ở đây thì tốt rồi, tuy miệng Ôn Hành luôn độc địa, nhưng lời hắn nói chưa bao giờ sai cả.

 

Ở bên kia, kẻ được mệnh danh là "miệng quạ" Ôn Hành đang lạnh lùng nhìn đám linh thú ngoài hàng rào. Hạc Hàn đã mở hàng rào, nhóm tạp dịch này lập tức phơi bày trước con mắt thèm thuồng của đám linh thú. Linh thú đông đúc, mà số lượng tạp dịch lại ít ỏi, mấy chục người này căn bản không đủ để phân chia cho từng con.

 

Hạc Hàn hờ hững nhướng mắt: "Nào, các bé ngoan, các ngươi tự chọn đi." Lời vừa dứt, đám linh thú nhất thời kêu loạn lên như điên. Một con cự lang uy mãnh bật nhảy lên, vươn vuốt móc lấy một tên tạp dịch tròn lẳn.

 

Hạc Hàn khẽ nhíu mày: "Sói con, ngươi phá vỡ quy tắc rồi." Nghe vậy, cự lang rên rỉ thả tên tạp dịch xuống, gã tạp dịch kia lập tức lăn lóc bò trở lại đám tạp dịch. Cự lang phủ phục hai chân trước xuống đất, hạ thấp nửa người trước, hai tai rũ xuống, như đang tỏ vẻ tủi thân.

 

Hạc Hàn trách mắng: "Sao ngươi vẫn không sửa được cái tật này, lần trước vì các ngươi tranh giành mà bao nhiêu linh thú đã chết rồi, các ngươi quên hết rồi sao?" Trước đây, từng có nhiều lần một con linh thú nhắm trúng cùng một tạp dịch, rồi xảy ra chuyện giành giật lẫn nhau. Hạc Hàn lo lắng mấy "bé cưng" của mình lại xảy ra thương tổn, nên đặc biệt thay đổi quy tắc.

 

Hắn đưa một ngón tay trắng ngần chỉ về phía đám tạp dịch: "Nào, các ngươi, xếp thành một hàng ngang. Phải xếp ngay ngắn đấy, nếu không ta sẽ ném các ngươi cho linh thú ăn, không gạt các ngươi đâu!" Đám tạp dịch nhìn nhau, không hiểu chuyện gì. Trước đó không phải hắn còn đưa cho bọn họ một cuốn sách rách bảo bọn họ học tập tính của linh thú sao? Sao đến lúc này lại thành ra như vậy?

 

Hạc Hàn khoanh tay, ung dung đứng bên cạnh, đám tạp dịch run rẩy không biết phải làm gì. Lúc này, một con bạch hổ to lớn gầm lên, tiếng gầm làm Ôn Hành cảm thấy thính lực trong chốc lát như bị tê liệt, vài tên tạp dịch nhát gan chân liền nhũn ra, ngã quỵ xuống đất.

 

Hạc Hàn yêu chiều liếc nhìn con bạch hổ oai phong lẫm liệt kia: "Nghịch ngợm." Sau đó, hắn quay đầu nhìn đám tạp dịch với vẻ mặt bất lực: "Bảo các ngươi xếp thành một hàng ngang cũng không làm được, như vậy thì làm sao chăm sóc được mấy bé cưng của ta đây?"

 

Hạc Hàn khẽ động ngón tay, đám tu sĩ đang mềm nhũn kia như bị điều khiển, tự động xếp thành một hàng ngang. Nhưng người nào người nấy đều nước mắt đầm đìa, trông vô cùng chật vật. Hạc Hàn không hài lòng: "Các ngươi đúng là khó chiều, bảo các ngươi tự làm thì không làm được, ta giúp các ngươi, các ngươi lại thế này, thật không biết tốt xấu."

 

Ôn Hành lén kéo Cẩu Tử chen vào rìa đội ngũ, hắn không muốn quá nổi bật mà trở thành cái đích của Hạc Hàn. Hai chân Cẩu Tử hầu như không còn sức mà nhúc nhích, hắn bị Ôn Hành xách đặt xuống bên cạnh, vừa buông tay, Cẩu Tử đã ngã nhào ra.

 

"Ôi, ta sắp chết rồi, chân của ta mềm nhũn không còn sức nữa..." Cẩu Tử nhìn đôi chân vô dụng của mình mà oán giận: "Ta thực sự không muốn chết, nhưng cũng không muốn chết một cách thảm hại như thế này..." Cẩu Tử luôn tự nhận mình không phải anh hùng, hắn chỉ là một tên ăn mày nhỏ nhoi, hắn sợ chết, nhưng đến lúc thật sự sắp chết, hắn vẫn mong cái chết của mình trông vẻ vang hơn một chút.

 

Báo Tử (Bàozi) lạnh lùng nói: "Không trách ngươi được, con bạch hổ khi nãy nếu đổi sang tu sĩ nhân loại, tu vi ít nhất cũng là Kim Đan hậu kỳ, ngươi chỉ là một kẻ vừa mới Trúc Cơ, không chịu nổi uy áp của nó là chuyện bình thường. Nếu bạch hổ thực sự bộc phát toàn bộ uy áp, các ngươi sẽ biến thành đống thịt nát..."

 

Báo Tử liếc nhìn Ôn Hành, sắc mặt hắn vẫn không hề thay đổi, uy áp của bạch hổ đối với Ôn Hành chẳng khác gì gió thoảng bên tai. Báo Tử vốn cho rằng hắn gặp Ôn Hành trong tình trạng tu vi suy giảm nghiêm trọng nên mới bị bắt vào tay, nhưng bây giờ nhìn lại, cho dù hắn ở thời kỳ đỉnh phong, chỉ sợ cũng không làm gì được Ôn Hành.

 

"Chọn đi." Lời của Hạc Hàn vừa dứt, chỉ thấy đám linh thú lớn nhỏ bước từng bước đi ngang qua đội ngũ tạp dịch. Có con ngay từ đầu đã chọn được mục tiêu, liền bước thẳng đến trước mặt tên tạp dịch ngồi xuống hoặc nằm xuống. Có con thì do dự, đi qua đi lại trước đám tạp dịch mà vẫn không quyết định được.

 

Đám tạp dịch kinh hoàng đến nỗi không thốt nên lời, Hạc Hàn lo lắng tiếng khóc than của bọn họ sẽ làm đám linh thú mất hứng, nên đặc biệt dùng thuật cấm ngôn với tất cả. Hơn trăm loại linh thú, vài chục tạp dịch, một tạp dịch phải đối mặt với mấy loại linh thú cùng lúc.

 

Có tạp dịch vận may không tệ, trước mặt dừng lại hơn chục con linh thú. Ánh mắt của chúng nhìn vào gã như nhìn một miếng thịt, tạp dịch khốn khổ toàn thân run lẩy bẩy như cây sậy, nhưng lại không thể khóc kêu. Có kẻ quá bẩn thỉu, đám linh thú không thèm ngó tới, trước mặt bọn họ là khoảng trống không, bọn họ thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng mình đã thoát nạn. Nhưng số người như vậy rất ít.

 

"Nếu có tạp dịch nào không bị linh thú chọn trúng, vậy thì xin chúc mừng các ngươi." Hạc Hàn mỉm cười, "Các ngươi sẽ được tự do, ta sẽ cho các ngươi tự do." Nghe vậy, những tạp dịch trước mặt không có linh thú lập tức thở phào nhẹ nhõm, thật tốt quá, bọn họ được cứu rồi!

 

"...A Hành..." Cẩu Tử đáng thương nhìn Ôn Hành. Trước mặt hắn có hai loại linh thú, một là con báo mèo với hàm răng nhọn hoắt, hai là một con chim lớn màu hồng phấn có cái cổ dài ngoằng, cái đầu của nó còn to hơn cả đầu của Cẩu Tử. Còn trước mặt Ôn Hành lại chẳng có lấy một con linh thú nào, ánh mắt của Cẩu Tử nhìn Ôn Hành đầy vẻ bất lực và tràn ngập sự ghen tị.

 

Ôn Hành khẽ mỉm cười, hắn quả quyết đưa tay bóp lấy cái cổ thô kệch của con chim lớn kia, rồi cầm gậy nện mạnh vào đầu nó. Con chim ngã lăn ra ngất xỉu, thậm chí chưa kịp kêu lên một tiếng. Ôn Hành nhẹ nhàng đặt con chim xuống trước mặt mình, còn khéo léo nhét đầu nó vào dưới cánh như thể nó đã chọn hắn làm chủ.

 

Báo Tử, Cẩu Tử, và con báo mèo đang ***** móng vuốt đều sững sờ. Động tác của Ôn Hành quá nhanh, từ lúc bóp cổ, tấn công đến việc ngụy trang con chim như đã chọn mình, tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt.

 

Cuối cùng, Báo Tử không nhịn được thốt ra một câu chửi: "Ta mẹ nó..."

 

Tốc độ này của Ôn Hành là sao? Hắn luôn biết Ôn Hành có sức mạnh lớn, nhưng hắn chưa từng nghĩ tốc độ của Ôn Hành lại có thể nhanh đến vậy! Ôn Hành không phải chỉ là kẻ lúc nào cũng đi đứng từ tốn, nói năng chậm rãi, cười khờ khạo thôi sao! Hắn chỉ nổi trội ở chỗ da dày thịt chắc, sức mạnh vô biên, nhưng tốc độ này là thế nào?

 

Ôn Hành dịu dàng nhìn về phía Cẩu Tử... và con báo mèo trước mặt hắn: "Như thế này chẳng phải rất tốt sao, mỗi người chúng ta sẽ chăm sóc một loại linh thú. Mèo thì dễ nuôi thôi, ngươi cứ yên tâm. Đến lúc đó, ta sẽ giúp ngươi!"

 

Con báo mèo trước mặt Cẩu Tử ngớ người ra, bây giờ nó bỏ chạy còn kịp không?

 

Thần thức của Hạc Hàn bao phủ toàn bộ Linh Thú Viên, những tiểu xảo của Ôn Hành đương nhiên không thể thoát khỏi mắt hắn. Nhưng Hạc Hàn chẳng nói gì, chỉ nở nụ cười đầy ẩn ý: "Hê hê..."

 

Cẩu Tử lo lắng nhìn con đại điểu đáng thương kia: "Nó không chết chứ?"
Ôn Hành hờ hững nói: "Chết rồi thì tốt, ta sẽ nhổ lông làm gà nướng bọc đất."
Cẩu Tử lo âu: "A Hành, ngươi làm vậy sẽ bị Quản sự Hạc đánh chết mất."

 

Lúc sau, các linh thú đã chọn xong cho mình những tạp dịch ưng ý. Thực sự có một gã tạp dịch không được con linh thú nào để mắt tới, trước mặt hắn hoàn toàn trống không. Gã tạp dịch vui sướng khôn cùng: "Quản sự Hạc, ta có thể đi được chưa?"

 

Hạc Hàn mỉm cười: "Được, ngươi đi đi." Gã tạp dịch như được đại xá, không ngoái đầu lại mà chạy thẳng lên con đường núi. Nhưng chưa chạy được bao xa, liền nghe thấy tiếng thét thảm thiết vang lên từ lối đi, hiển nhiên hắn đã không thể đạt được tự do như hắn mong muốn.

 

Hạc Hàn cười nói: "Chúc mừng, hắn đã đạt được tự do như ý nguyện. Trong Linh Thú Viên của ta, tạp dịch chỉ có thể được tự do khi chết mà thôi."

 

Cẩu Tử quay sang nhìn Ôn Hành: "A Hành, ngươi đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra sao?"
Ôn Hành lắc đầu: "Không, ta chỉ thấy các ngươi đều có linh thú thích, không có linh thú nào thích ta, ta buồn lắm. Ngươi biết đấy, ta đặc biệt thích tiểu động vật mà!"
Cẩu Tử không cảm xúc đáp: "Phải rồi, ngươi thích động vật lắm, bữa nào cũng không thể thiếu mà đúng không?"

 

Ôn Hành và Cẩu Tử vốn định đùa giỡn một chút, nhưng không ngờ Hạc Hàn lại lên tiếng: "Cuốn Yêu Vật Chí lúc nãy chắc các ngươi đã đọc rồi nhỉ? Chắc hẳn bây giờ các ngươi cũng đã hiểu rõ về linh thú của Linh Thú Viên chúng ta. Vậy thì mong rằng thời gian tới các ngươi sẽ chung sống hòa hợp. Được rồi, giải tán đi."

 

Giải tán như vậy là sao? Giải tán kiểu gì? Phải làm gì tiếp theo? Đi đâu? Chẳng có ai nói cho họ biết gì cả, cứ thế giải tán sao?

 

Đám tạp dịch ngơ ngác không biết nên làm gì, ngược lại đám linh thú lại rất thành thạo. Chỉ thấy từng con linh thú hoặc kéo, hoặc lôi, cứ thế lôi tuột đám tạp dịch mà chúng chọn về địa bàn của mình. Kẻ bị mười mấy con linh thú chọn trúng là thảm nhất, không biết hắn có mị lực gì mà lại thu hút sự chú ý của nhiều đại yêu thú như vậy.

 

Tên tạp dịch bị một con cự lang kéo tay trái, một con đại ưng giật tay phải, thân thể còn bị một con cự mãng quấn chặt. Ba con linh thú thuộc ba lãnh địa khác nhau, mỗi con đều muốn đem gã về chỗ của mình, tên tạp dịch không kịp giãy dụa, chỉ trong khoảnh khắc đã bị chúng xé toạc, máu thịt bắn tung tóe.

 

Có những tạp dịch vừa thấy cảnh tượng đó liền bật khóc kêu trời kêu đất, có những kẻ thực tế hơn thì ngã gục ngay tại chỗ. Cẩu Tử là một trong số những kẻ đó, mặc dù đã đạt tới Trúc Cơ tầng một, nhưng bản chất hắn vẫn là một con người bình thường. Cảnh tượng đẫm máu và khủng khiếp như vậy, hắn chưa bao giờ thấy.

 

Hạc Hàn nhìn Ôn Hành đầy ẩn ý, chỉ thấy Ôn Hành cúi người cõng Cẩu Tử lên lưng, một tay nắm lấy cổ của con Yên Chi Điểu (con đại điểu màu hồng phấn kia), rồi theo sau con báo mèo, bước về phía lãnh địa của báo mèo.

 

Báo Tử nhắc nhở: "Mặc dù ta không muốn nhiều chuyện, nhưng ta vẫn phải nhắc ngươi một câu: tên biến thái kia đang nhìn ngươi đấy."
Ôn Hành chẳng hề bận tâm: "Không sao, để hắn nhìn."

 

Quảng trường trước động phủ của Hạc Hàn nhanh chóng trở thành một đống hỗn độn, vì phân chia không đồng đều mà chết chóc đầy rẫy, linh thú dưới sự kiềm chế của Hạc Hàn không tùy tiện chiến đấu, điều này dẫn đến thương vong nghiêm trọng trong đám tạp dịch. Hạc Hàn nhìn bãi máu thịt bừa bộn trên bãi cỏ mà mỉm cười: "Dọn dẹp đi."

 

Đám linh thú ăn thịt nhanh chóng nhặt nhạnh những mảnh thi thể còn vương vãi trên mặt đất. Những tạp dịch chưa kịp rời đi đều kinh hoàng tột độ, bọn họ không hiểu, bọn họ vất vả đến Vô Cực Tiên Tông, tại sao lại phải chết oan uổng trong miệng đám linh thú thế này?

 

Tại sao không ai đến quản lý Hạc Hàn?
Tại sao không ai nghe thấy tiếng kêu khóc thê lương nơi này?
Tại sao mạng sống của bọn họ lại mong manh như cỏ rác, để mặc đám tu sĩ giẫm đạp?

 

Hạc Hàn ***** môi, nheo mắt đầy thích thú: "Không ngờ lần này lại có một món quà bất ngờ."

 

Liên Vô Thương (Lián Wú Shāng) và Thẩm Nhu đã bắt sâu suốt cả ngày ở Linh Thảo Viên. Từ một cô gái mỗi khi nhìn thấy sâu liền sợ hãi đến mức dựng đứng cả tóc gáy, nay đã có thể bình tĩnh bắt sâu, sự tiến bộ của Thẩm Nhu có thể thấy rõ bằng mắt thường. Quản sự Linh Thảo Viên – Quản Dật Tiên (Guǎn Yì Xiān) – rất hài lòng với nàng.

 

Quản Dật Tiên tiến lại gần sau lưng Thẩm Nhu: "Thẩm Nhu, sau khi bắt xong đợt sâu này, không biết ngươi có muốn đến giúp đỡ ở Linh Chi Đường của Linh Thảo Viên không?" Quản Dật Tiên chìa ra một cành ô liu với nàng: "Tạp dịch ở Linh Chi Đường không cần ra ngoài tìm linh thảo, mỗi ngày đều có giờ giấc làm việc cố định. Mặc dù phần lương bổng không khác gì những nơi khác, nhưng ở Linh Chi Đường sẽ có nhiều cơ hội hơn một chút."

 

Có nhiều điều khác nữa mà Quản Dật Tiên không tiện nói ra. Tạp dịch ở Linh Chi Đường đều là những người nổi trội trong Linh Thảo Viên. Trong quá trình làm việc ở đó, họ sẽ gặp gỡ rất nhiều tu sĩ đến tìm linh thảo, nếu có cơ duyên, còn có thể được một tu sĩ khác thu làm đệ tử, từ đó một bước lên mây.

 

Quản Dật Tiên luôn nhìn người rất chuẩn, lần này trong đám tạp dịch, chỉ có Thẩm Nhu và Liên Vô Thương làm việc cẩn thận tỉ mỉ. Ông cảm thấy hai người này không nên bị chôn vùi trong ruộng linh thảo.

 

Thẩm Nhu cảm kích cúi chào Quản Dật Tiên: "Đa tạ quản sự đã chiếu cố." Thái độ của Thẩm Nhu không kiêu ngạo cũng không hèn mọn, khiến Quản Dật Tiên hài lòng gật đầu: "Chuyện này ta chỉ nói riêng với ngươi, đừng để lộ ra ngoài, biết trong lòng là được rồi." Nếu lan truyền ra, sẽ chỉ gây thêm phiền phức mà thôi. Đừng coi thường đám tạp dịch, những người có thể vào Vô Cực Tiên Tông làm tạp dịch đều không phải kẻ tầm thường.

 

"Quản sự, ta có một việc không thỏa đáng, không biết ngài có thể giúp ta hay không." Thẩm Nhu do dự một chút, cuối cùng cũng mở lời: "Sư tôn của ta bị phân đến Linh Thú Viên, hôm qua ta không gặp được ngài. Theo lý mà nói, ta không nên đưa ra yêu cầu này, nhưng sư tôn và sư đệ đều chưa trở về, ta thực sự lo lắng..."

 

Quản Dật Tiên nghe vậy liền sững người: "Linh Thú Viên? Lại là Linh Thú Viên?" Vẻ mặt Quản Dật Tiên trở nên cứng ngắc và khó coi, ông cười gượng gạo: "Xin lỗi Thẩm Nhu, nếu là chỗ khác thì ta còn có thể giúp ngươi nghĩ cách, nhưng Linh Thú Viên thì không thể." Nói xong, ông vội tìm cớ rời đi.

 

Thẩm Nhu chìm trong suy nghĩ, xem ra các đệ tử nội môn của Vô Cực Tiên Tông đều biết Linh Thú Viên không phải là nơi lành. Vậy tại sao Kim Long (Jīn Lóng) lại phân Lý Nhị Cẩu (Lǐ Èrgǒu) đến Linh Thú Viên ngay từ lần đầu gặp? Rõ ràng trước đó họ chưa từng gặp mặt.

 

"Liên tiên sinh, nếu mọi người đều biết vị yêu tu trưởng lão ở Linh Thú Viên kia thích giết hại tạp dịch, vậy tại sao tông môn vẫn gửi tạp dịch đến chỗ hắn? Dù là tu sĩ cũng không thể tùy tiện sát hại phàm nhân được, họ không sợ thiên phạt sao?" Thẩm Nhu nghĩ ngợi một chút, rồi hỏi Liên Vô Thương đang tập trung bắt sâu bên cạnh.

 

Liên Vô Thương từ tốn nhét một con sâu vào túi trữ vật, rồi chậm rãi đáp: "Ta nghe nói có một số tông môn trong Vũ Linh Giới sẽ đến Bất Quy Lâm hoặc Nguyên Linh Giới để bắt yêu thú hoặc linh thú. Vì để bắt được những con thú phù hợp, tu sĩ nhân loại thậm chí còn giết hại rất nhiều dã thú vô tội. Khi đó, ngươi nghĩ tu sĩ nhân loại có nghĩ đến thiên phạt không?"

 

Thẩm Nhu nhìn vào gương mặt lạnh nhạt của Liên Vô Thương, ngẩn người ra: "Nhưng... con người luôn khác biệt mà..."

 

Liên Vô Thương chậm rãi nói: "Khác biệt ở chỗ nào? Trong mắt tu sĩ nhân loại, loài người cao quý hơn loài thú. Nhưng trong mắt yêu tu, tính mạng của yêu thú cao quý hơn tính mạng con người. Ngươi cảm thấy con người khác biệt, chủ yếu vì ngươi cũng là con người, ngươi cảm thấy những người xung quanh có máu thịt, có niềm vui, có nỗi buồn. Thật ra, trong mắt rất nhiều yêu tu, loài thú cũng có hỷ nộ ái ố, cũng là sinh mạng biết sống, biết cảm nhận. Trưởng lão yêu tu ở Linh Thú Viên chính là một trong số những kẻ đó mà thôi."

 

"Tu sĩ nhân loại có thể dùng vô số sinh mạng của loài thú để bồi dưỡng một vị thuần thú sư có tu vi cao thâm, thì yêu tu cũng có thể dùng sinh mạng của con người để mua vui cho mình. Đơn giản chỉ là khác biệt về lập trường mà thôi." Liên Vô Thương phân tích: "Đối với Vô Cực Tiên Tông, vị trưởng lão yêu tu kia tu vi cao cường, nếu lúc tông môn gặp nguy nan, hắn có thể đứng ra bảo vệ tông môn. Nếu trong lúc bình thường, chỉ cần hi sinh tính mạng của vài phàm nhân để xoa dịu hắn, vậy thì có gì không đáng? Phải biết rằng rất nhiều tông môn vì cầu được một vị đại năng che chở, thậm chí còn sẵn sàng dâng lên chí bảo của tông môn. Nhân tộc hay yêu tộc, xét cho cùng cũng giống nhau mà thôi. Dù là ở Vũ Linh Giới hay Nguyên Linh Giới, lợi ích luôn là thứ thực tế nhất."

 

Thẩm Nhu chấn động nhìn Liên Vô Thương, mãi đến lúc này, nàng mới ý thức được tu sĩ trước mắt này thực sự là một yêu tu. Nàng biết Liên Vô Thương nói đều là sự thật, nhưng trong nhất thời, nàng vẫn không thể chấp nhận được sự thật tàn khốc này.

 

"Nếu không phải vì Cẩu Tử và Ôn Hành bị đưa đến Linh Thú Viên, nếu không phải vì hai người đó là sư tôn và sư đệ của ngươi, ngươi sẽ quan tâm đến chuyện ở Linh Thú Viên sao? Ngươi cho rằng yêu tu ngược đãi phàm nhân thật khó chấp nhận, vậy khi ngươi nhìn thấy nhân loại giết hại loài vật, ngươi đã từng có một chút thương xót cho những con vật đó chưa?" Liên Vô Thương không quan tâm Thẩm Nhu nghĩ gì, hắn chỉ đang nói đến đạo lý mà thôi.

 

"Dù ở Vũ Linh Giới hay Nguyên Linh Giới, có vài nguyên tắc mãi mãi không thay đổi. Nguyên tắc thứ nhất: Cường giả vi tôn, kẻ nào có sức mạnh thì kẻ đó định ra quy tắc. Ở Vũ Linh Giới, nhân tu đông đảo, nên linh thú và yêu thú sống tại Vũ Linh Giới đều phải chịu sự kiềm chế của nhân tu. Ngược lại, ở Nguyên Linh Giới, yêu tu làm chủ, nhân tu phải hành sự tùy vào sắc mặt của yêu tu.

 

Nguyên tắc thứ hai: Đừng xen vào chuyện người khác. Bất kể là người hay yêu, kẻ nào hay xen vào chuyện không liên quan đều không sống thọ. Trên đời này, con người và sự việc đều liên quan chằng chịt với nhau, đôi khi vô tình động đến một chút lợi ích của người khác, liền sẽ bị họa sát thân bất ngờ ập tới. Ngươi vĩnh viễn không biết sau lưng kẻ địch của ngươi còn có thế lực nào chống lưng cho hắn."

 

Nguyên tắc thứ ba, con người nếu không nghĩ cho bản thân thì trời tru đất diệt. Con đường tu chân vốn dĩ là một hành trình cô độc, một khi đã bước vào thì không thể quay đầu lại. Gặp cơ duyên phải quyết đoán nắm bắt, đôi khi vì tông môn hay vì người khác mà khiến bản thân trở nên yếu đuối. Vì thế ngươi thấy có biết bao nhiêu nhân tu và yêu tu vì tiền đồ của mình mà chọn cách phản bội người khác."

 

Liên Vô Thương cúi mắt nói ra những lời lạnh lùng đáng sợ, Thẩm Nhu cảm thấy tim mình như treo lơ lửng. Từ khi rời khỏi Thanh Thành Trấn, rời khỏi sự kìm kẹp của Thẩm phủ và Thanh Thành Phái, nàng chưa từng hối hận. Ở cùng Ôn Hành và mọi người, dù có ăn cơm hẩm cháo rau, nàng cũng cảm thấy vui vẻ. Nhưng nàng thật không ngờ Liên Vô Thương luôn bình tĩnh, điềm đạm lại có thể nói ra những lời như vậy. Nàng cảm thấy người trước mắt đã không còn là Liên Vô Thương mà nàng từng cùng đẩy xe gỗ trong mùa đông ấy nữa.

 

Thẩm Nhu biết rõ những điều Liên Vô Thương nói không có gì sai, hiện nay rất nhiều tu sĩ đều đồng tình với đạo lý đó. Chỉ là nàng không thể chấp nhận được. Điều nàng cần không phải là đạt đạo phi thăng, mà là một tông môn ấm áp.

 

"Liên tiên sinh, ta biết những gì ngài nói là đạo lý mà hiện nay nhiều tu sĩ đều tin tưởng. Nhưng ta không đồng tình. Có lẽ trong mắt ngài, ta – Thẩm Nhu – chẳng qua chỉ là một tu sĩ không đáng để ngài bận tâm, tuy có linh căn nhưng tu vi lại không cao. Trong giới tu chân, có vô số kẻ mạnh hơn ta. Ngài đến từ Nguyên Linh Giới, đã gặp không ít thiên tài xuất chúng, ta chẳng đáng nhắc tới.

 

Nhưng khi còn ở Thanh Thành Trấn, ta đã phát thệ: Chỉ cần có ai đó đưa ta rời khỏi hố lửa ấy, dù sau này có tan xương nát thịt, ta cũng không sợ. Sư tôn và Liên tiên sinh đối với ta có ân tình như núi, nay sư tôn và sư đệ đang gặp nạn, sao ta có thể chỉ biết bảo vệ bản thân mình? Tuy ta là nữ nhi, nhưng vẫn hiểu được đạo lý 'biết ơn tất báo'..." Giọng nói của Thẩm Nhu dịu dàng nhưng lại vô cùng kiên định, nàng cố gắng sắp xếp lại ngôn từ.

 

Chỉ là, nàng chưa nói xong, Liên Vô Thương đã bật cười: "Nhìn thì có vẻ là một cô nương thấu hiểu, nhưng cũng giống Ôn Hành, là một kẻ cố chấp đến chết. Ôn Hành quả không nhìn lầm ngươi. Ngươi yên tâm, sư tôn ngươi không yếu đuối như ngươi nghĩ đâu. Nếu ngươi thực sự lo lắng, tối nay ta sẽ đưa ngươi đến xem hắn."

 

Thẩm Nhu chớp chớp mắt nhìn Liên Vô Thương. Đến lúc này mà nàng còn không hiểu Liên Vô Thương đang thử lòng mình, thì quả thực nàng quá ngốc nghếch. Nhưng cũng khó trách hắn thử nàng vào lúc này. Thẩm Nhu vừa nhận được cành ô liu từ Quản Dật Tiên, nếu nàng là kẻ chỉ biết lo lợi ích, ắt sẽ biết cách nắm lấy cơ hội này để tối ưu hóa lợi ích của mình.

 

Bên phía Ôn Hành, hắn hoàn toàn không biết đồ đệ và bằng hữu vì hắn mà lo lắng đến rối bời. Hiện tại hắn đang đối mặt với một bầy sói. Trước mặt hắn là hai ba chục cặp mắt sói màu xanh lục sáng quắc, sau lưng lại là năm sáu chục con báo mèo. Ôn Hành siết chặt cây gậy ăn xin trong tay, che chắn Cẩu Tử đứng bên cạnh.

 

Cẩu Tử tay vẫn túm lấy cổ con Yên Chi Điểu, băn khoăn hỏi: "A Hành, bọn chúng có ý gì thế?"

 

Ôn Hành nheo mắt nhìn con cự lang đầu đàn: "Đám tạp dịch khác đã bị linh thú chia nhau hết rồi. Dù chưa chết thì cũng tàn phế nửa thân. Giờ chỉ còn chúng ta là hai kẻ còn giữ được mạng. Đám sói không chịu được nữa, muốn đến bắt người chơi đùa. Báo mèo thì chỉ đứng ngoài xem. Dù sao, sống chết của ta và ngươi cũng chẳng liên quan gì đến chúng."

 

Nghe vậy, Cẩu Tử quay đầu nhìn đám báo mèo sau lưng, con báo mèo đầu đàn nhe ra hàm răng sắc như dao, trông như đang cười nhạo hắn.

 

Lời tác giả:
Ôn Hành: Ta thực sự thích tiểu động vật! Ví như gà con, vịt con, cá nhỏ, thỏ nhỏ, cún con... Nói thế này đi, mỗi bữa của ta đều không thể thiếu!

 

Con gà quét sân của Huyền Thiên Tông ngẩng đầu nhìn Ôn Hành: Sư tôn, đây có phải là lý do ngài luôn nhìn ta ***** miếng không?

 

Thương thay cho con Yên Chi Điểu tội nghiệp, với cái cổ dài ngoằng và cái đầu to oạch... Ta nghĩ hương vị xào cay là ngon nhất.