Cây Gậy Khất Thực Của Lão Bạt

Chương 83



Ôn Hành ôm chặt Liên Vô Thương, không nỡ buông tay. Anh liên tục hôn lên đầu Liên Vô Thương, cuối cùng nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi của y. Liên Vô Thương dường như cảm nhận được điều gì đó, mí mắt khẽ động, như đang cố gắng tỉnh lại.

 

Ôn Hành sao có thể để Liên Vô Thương tỉnh lại.

 

Luồng linh khí nhẹ nhàng nâng đỡ Liên Vô Thương, y giống như một tinh linh lặng lẽ lơ lửng giữa không trung. Ôn Hành điều khiển linh khí, nhìn Liên Vô Thương từng chút một bay lên cao, rồi nhẹ nhàng đưa y vượt qua cây cầu nhỏ. Ngọn lửa dữ dội không hề làm y bị thương, Liên Vô Thương được trân quý đặt xuống bờ bên kia.

 

Trong ngọn lửa rực cháy, cây cầu gãy đôi, ông lão râu trắng cũng không biết từ khi nào đã đứng bên kia bờ. Ông dường như có chút đau đầu nhìn Liên Vô Thương, Ôn Hành, xuyên qua ngọn lửa cháy dữ dội, tham lam ngắm nhìn bóng dáng xanh biếc nơi bờ bên kia. Thật tốt, có thể nhìn thấy Vô Thương lần cuối trước khi biến mất, anh đã mãn nguyện.

 

Ôn Hành đỡ cô gái vẫn đang khóc thút thít trên mặt đất, anh cười nói: "Đừng khóc nữa, con gái mà khóc là không xinh đâu." Cô gái vừa khóc vừa nói: "Ta sắp chết rồi, còn không được khóc sao? Ngươi thật tốt bụng, sao ta không gặp được một lang quân như ngươi chứ... hức hức hức..."

 

Ôn Hành mỉm cười: "Ta cũng không phải ngay từ đầu đã như thế này."

 

Mặt đất bên phía Ôn Hành bắt đầu nứt vỡ, cô gái hoảng hốt hét lên: "Ta không muốn chết! Ta không muốn chết đâu!" Ôn Hành mỉm cười nhìn nàng: "Không sao, ai rồi cũng phải chết mà. Hơn nữa, ta sẽ ở bên cạnh nàng. Không phải sợ."

 

Mảnh đất dưới chân Ôn Hành cuối cùng cũng sụp đổ, ngọn lửa nóng rực lập tức bùng lên. Rất đau, nhưng chỉ cần một khoảnh khắc là có thể vượt thoát khỏi tất cả...

 

"Dậy đi, quay lại." Bên tai Ôn Hành vang lên giọng nữ lạnh lẽo. Anh mở mắt ra, ngạc nhiên nhận thấy mình đang lơ lửng giữa không trung, còn bên cạnh là mỹ nhân lô đỉnh* kia. Ôn Hành kinh ngạc: "Cô nương... đây là..."

 

Người phụ nữ mỉm cười nhẹ: "Có phải rất thú vị không? Cứ ba trăm năm lại thấy những chuyện đặc sắc như vậy. Chỉ có điều đây là lần *****ên có người chết cùng ta. Không ngờ ngươi lại là kẻ si tình."

 

(*Lô đỉnh: thuật ngữ chỉ người tu luyện để cho người khác hút lấy tinh khí.)

 

Ôn Hành: Chẳng phải là mỹ nhân lô đỉnh sao? Bây giờ đang là chuyện gì đây?

 

Người phụ nữ cười khẽ, giọng nói đột nhiên trở nên già cỗi vô cùng. Nghe kỹ thì đây chẳng phải là giọng của lão đầu Thông Thiên đó sao? Ôn Hành: !!! Anh cảm thấy mình lại bị lừa nữa rồi, cái lão Thông Thiên này thật đúng là bệnh nặng lắm rồi!

 

Ôn Hành tức giận, túm lấy cổ áo Thông Thiên: "Ngươi chơi ta thì cũng thôi đi, nhưng ngay cả Vô Thương cũng không buông tha, ngươi là súc sinh sao?! Hả!" Thông Thiên lầm bầm: "Ngươi ăn dấm chua cái gì chứ? Ta mang tiểu tình nhân của ngươi vào đây, không cảm kích thì thôi, còn có ý kiến nữa."

 

Ôn Hành giận dữ: "Ngươi đã hứa sẽ đưa Vô Thương bọn họ ra khỏi di tích mà!" Lời hứa đó đã bị ngươi quăng cho chó ăn hết rồi sao?

 

Thông Thiên không thèm đếm xỉa, ngoáy ngoáy tai: "Ta có hứa sao?" Mắt Ôn Hành đỏ ngầu, anh muốn đánh người.

 

"Nhìn kỹ đi." Thông Thiên vẫn giữ hình dáng mỹ nhân diễm lệ, nhưng giọng nói thì lại vô cùng thô ráp, bộ dạng khó coi đến mức khó mà tưởng tượng. Ôn Hành nhìn theo hướng Thông Thiên chỉ, chỉ thấy mấy người vừa thoát chết cùng với Liên Vô Thương đang đứng trong một đại điện lớn. Đại điện cực kỳ rộng, phía trong cùng dựng một bức tượng khổng lồ tay cầm thanh kiếm lớn.

 

Bức tượng quá khổng lồ, đám người kia chỉ có thể ngửa cổ nhìn lên. Muốn nhìn rõ tượng nhưng hoàn toàn không có khả năng, ở trong cung điện này, đến cả thần thức cũng không thể phóng ra. Áp lực mạnh mẽ đè nặng khiến cả đám chỉ có thể cúi đầu, trong khoảnh khắc này, tất cả mọi người ngoại trừ Liên Vô Thương vẫn đang mê man đều cảm nhận được sự áp chế tu vi đáng sợ vô cùng.

 

Ông lão râu trắng sau khi đặt Liên Vô Thương xuống thì biến mất. Trong đại điện, ngoài bức tượng khổng lồ đó thì không còn gì khác. Năm người tu sĩ có mặt ở đó nhìn nhau không biết tiếp theo sẽ gặp phải điều gì. Suốt chặng đường đi, ngoài cửa ải thứ hai phải đưa ra lựa chọn thì bọn họ dường như chưa gặp phải chuyện gì phiền phức.

 

Đúng lúc này, Liên Vô Thương cuối cùng cũng tỉnh dậy. Thông Thiên nhíu mày: "Ồ?" Trước đây không nhận ra, không ngờ tu vi của Liên Vô Thương cao hơn ông tưởng. Y không nên tỉnh lại lúc này mới phải.

 

Ôn Hành nhìn thấy Liên Vô Thương tỉnh lại, trong lòng muôn vàn cảm xúc lẫn lộn, anh hận không thể ngay lập tức bay đến bên cạnh y, nhưng anh không thể cử động. Vừa nãy anh túm lấy cổ áo Thông Thiên, chọc giận lão, Thông Thiên tiện tay điểm một cái vào mi tâm của Ôn Hành, khiến toàn thân anh cứng đờ.

 

Liên Vô Thương quan sát xung quanh, y ngẩng đầu nhìn bức tượng, rồi nhìn năm người xung quanh. Y nhíu mày: "Các ngươi là ai?"

 

Khả Tuấn Năng thở dài một tiếng: "Đạo hữu này, người yêu của ngươi, tên là Ôn Hành, vì bảo vệ ngươi mà đã chết rồi." Liên Vô Thương nghe thấy những lời này liền lặng lẽ quay đầu đi. Người này vừa mở miệng đã đâm thẳng vào tim, Ôn Hành đúng là đã vì bảo vệ y mà đứt rễ rồi chết.

 

"Hầy, hiếm thấy người si tình đến vậy, vì ngươi mà dám nhảy vào địa mạch linh hỏa." Người cầm kính bát quái bên cạnh cảm thán, "Hỏi thế gian tình là gì, chỉ khiến người ta sống chết vì nhau."

 

Mọi người vốn chỉ muốn than thở Ôn Hành ngu ngốc thế nào, tình cảm hai người cảm động ra sao. Nào ngờ Liên Vô Thương, giây trước còn đau lòng không thôi, giây sau đã sững sờ: "Địa mạch chi hỏa?" Ôn Hành sao lại chết trong địa mạch chi hỏa? Không phải là do đứt rễ mà chết sao?

 

Liên Vô Thương là một người bình tĩnh, y vừa thả thần thức ra đã lập tức phát hiện điều bất thường: "Đây là nơi nào?" Sự áp chế tu vi mạnh mẽ đến vậy, đã lâu rồi y chưa gặp phải. Có vẻ phải dốc toàn lực rồi.

 

Ngay lúc đó, nhóm người này lại nghe thấy giọng nói của Thông Thiên: "Bức tượng này chính là tượng của Thông Thiên Lão Tổ. Trong lòng bàn tay của bức tượng có chứa chí bảo. Ai có thể lấy được bảo vật này sẽ trở thành đệ tử của Thông Thiên thần tích."

 

Liên Vô Thương dường như hiểu ra điều gì, có phải y và Ôn Hành đã vô tình bước vào thử thách chọn môn đồ trong di tích của Thông Thiên không? Nếu đúng như vậy, chẳng phải có nghĩa là Ôn Hành vẫn còn sống sao?

 

Không thể không nói, Liên Vô Thương quả thật là người thông minh lanh lợi. Thông Thiên nhìn Liên Vô Thương với ánh mắt tán thưởng, rồi quay sang nói với Ôn Hành: "Ngươi đúng là gặp vận may chó, đạo lữ của ngươi không chỉ một lòng một dạ với ngươi mà còn thông minh, tu vi cao thâm. Nếu không phải mệnh cách của y quá đặc biệt, ta chắc chắn sẽ thu y làm đệ tử nhập môn."

 

Ôn Hành dùng ánh mắt đáp lại Thông Thiên: Nằm mơ đi!

 

Chí bảo nằm trong lòng bàn tay của bức tượng, năm tu sĩ liền vứt hết những vật cản trên tay, lao nhanh về phía bức tượng. Mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn, huống chi bọn họ còn phải trèo lên thân tượng mới có thể đoạt được chí bảo.

 

Khả Tuấn Năng cảm thấy đôi chân mình như bị dính chặt vào mặt đất của đại điện, giống như đang bước đi trong bùn đặc, vô cùng chật vật. Dĩ nhiên, nếu chỉ là bùn thông thường thì Khả Tuấn Năng sẽ không thấy đau đớn đến vậy.

 

Năm người gắng sức tiến về phía bức tượng, có thể thấy họ đã dùng toàn lực, nhưng vẫn di chuyển rất chậm.

 

Trong số năm người, chỉ có Liên Vô Thương là khác biệt. Y hoàn toàn không tốn chút sức lực nào, nhẹ nhàng tiến về phía trước. Khi đến dưới chân bức tượng, đôi giày của bức tượng to cao chẳng khác gì một tòa nhà vài tầng. Liên Vô Thương chẳng hề muốn leo lên một bức tượng không rõ lai lịch, y khẽ dùng lực, cả người bay nhẹ lên không trung.

 

"Ồ!" Thông Thiên ngạc nhiên, "Đạo lữ của ngươi có tu vi không tệ nha, không nhìn ra đó!" Những kẻ có thể vào được di tích của Thông Thiên đều là những người có vận khí lớn, bởi những kẻ thiếu may mắn đều đã bị tiêu diệt từ giữa đường rồi. Những người kỳ lạ như Ôn Hành và Liên Vô Thương, ngàn vạn năm nay cũng không gặp được mấy người.

 

Ôn Hành nhìn chằm chằm vào Thông Thiên, ánh mắt đầy tự hào: Đương nhiên rồi! Vô Thương nhà ta là giỏi nhất!

 

Bức tượng tay trái chống kiếm, tay phải đặt tự nhiên lòng bàn tay hướng lên trên. Do bức tượng quá khổng lồ, lòng bàn tay phải trông chẳng khác nào một thung lũng, còn các ngón tay bên cạnh thì giống như dãy núi cao ngút trời. Liên Vô Thương không mất nhiều thời gian đã đáp xuống giữa lòng bàn tay của bức tượng. Y nhìn kỹ, thấy trong lòng bàn tay đang yên tĩnh nằm một chiếc hộp gỗ màu đen.

 

Liên Vô Thương tiến đến gần chiếc hộp gỗ, đưa tay chạm vào. Ngay lập tức, một luồng linh khí mạnh mẽ ***** từ hộp gỗ, khiến y phải rụt tay lại. Điều này có nghĩa gì? Chẳng lẽ y không có tư cách mở chiếc hộp này?

 

Không, Liên Vô Thương đã đi đến tận đây, nếu không có tư cách, chủ nhân của di tích chắc chắn đã tiêu diệt y từ lâu rồi. Liên Vô Thương suy nghĩ trong giây lát, chẳng lẽ chỉ một mình y không thể mở chiếc hộp này? Y chẳng phải phải đợi những người khác cùng leo lên sao?

 

Liên Vô Thương thả thần thức ra quét một vòng, thấy năm người phía dưới vẫn đang chật vật di chuyển trong đại điện, giống như những con kiến đang khó nhọc bò từng chút một. Liên Vô Thương cũng không vội, y vốn là người bình tĩnh. Từ sau khi biết Ôn Hành có thể vẫn còn sống, lại còn đang ở trong di tích, lòng y đã bình ổn hơn nhiều.

 

"Ồ?" Thông Thiên mỉm cười, "Có chút thú vị, không ngờ ngươi lại có bản lĩnh như vậy. Ôn Hành, đạo lữ của ngươi quả không tầm thường."

 

Ôn Hành tự hào: Nói thừa!

 

Nói tiếp về di tích Thông Thiên.

 

Ôn Báo và Linh Tê sau một trận chiến đấu gian khổ cuối cùng cũng tích lũy được hơn nửa túi linh thạch. Linh Tê ném túi trữ vật cho Ôn Báo: "Đưa cho lão Ôn." Trong đám tu sĩ ở đây, Linh Tê là người đào linh thạch nhanh nhất. Nếu đổi người khác đi đưa thì chẳng phải sẽ đào được ít đi rất nhiều sao? Bây giờ phải nhanh chóng ra tay, nếu không đợi đến khi các tông môn khác bắt đầu khai thác một cách quy mô thì họ sẽ không còn mấy linh thạch để đào nữa.

 

Ôn Báo xách túi trữ vật, nhanh chóng chui ra khỏi mỏ quặng. Thần thức quét qua, xung quanh không có ai. Anh cúi người vỗ nhẹ lên trận pháp ở lối ra, chỉ cần vỗ một cái, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng chưa chắc nhìn ra được chỗ này có một mỏ quặng.

 

Ôn Báo di chuyển nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy thân tàu hư hỏng của Thanh Hồng hạm.

 

Trước Thanh Hồng hạm có vài bóng người lay động, Ôn Báo vừa nhìn đã nhận ra, đó là đệ tử của Phật tông! Người dẫn đầu Phật tông là một tu sĩ Nguyên Anh có dung mạo thanh tú, tên là Minh Tâm.

 

Ôn Báo đề phòng nhìn Minh Tâm. Trước đây, khi Hình Chính Thiên nói xấu Ôn Báo trước mặt Minh Tâm, khiến Minh Tâm từ chối cung cấp linh thạch cho Ôn Hành. Giờ bọn họ đến đây làm gì? Chẳng lẽ chặn đường cướp linh thạch của Ôn Báo sao? Ánh mắt Ôn Báo trở nên lạnh lẽo. Bất kể là Phật tông hay Đạo tông, nếu dám cướp linh thạch của sư tôn anh, anh sẽ liều mạng với bọn họ!

 

Minh Tâm dẫn theo hai tu sĩ khoác áo cà sa đứng dưới gốc cây, vẻ mặt vô cùng trang nghiêm. Thấy Ôn Báo đến gần, ba người đồng thanh niệm Phật: "A Di Đà Phật."

 

Ôn Báo thầm tính toán sức chiến đấu giữa anh và ba tu sĩ Phật môn này. Tuy rằng tu vi của anh có chút bị tổn hại, nhưng đánh ba tu sĩ Nguyên Anh chắc cũng không vấn đề gì. Chỉ sợ sau khi đánh xong Phật tông sẽ không buông tha cho anh, phải biết rằng đám hòa thượng của Vô Lượng Tông vô cùng đoàn kết.

 

"Thí chủ, xin mời." Minh Tâm lấy ra một túi trữ vật, vận chuyển linh khí, để túi trữ vật nhẹ nhàng bay về phía Ôn Báo. Ôn Báo nghi ngờ đón lấy túi trữ vật, thần thức vừa quét qua liền thấy bên trong chứa đầy linh thạch.

 

Ôn Báo ngẩn người: "Có ý gì đây?"

 

"A Di Đà Phật." Ba vị tăng nhân do Minh Tâm dẫn đầu cúi chào: "Trước đây nghe nói Báo tộc ngươi đã làm điều ác, chúng ta quả thực đã nảy sinh suy nghĩ không cứu giúp. Suy nghĩ này là tà ác, không phù hợp với giáo lý của Phật Tổ. Phật độ người có duyên, chỉ cần ai cần giúp đỡ, Phật Tổ sẽ không ngần ngại trợ giúp. Trước đây là chúng ta mắt mù không nhìn thấu. Xin thí chủ nhận lấy linh thạch, sớm ngày cứu người."

 

Minh Tâm với đôi mày hiền từ và ánh mắt đầy lòng trắc ẩn, những lời nói của ông khiến Ôn Báo khựng lại. Anh vốn nghĩ Phật tông toàn là những kẻ giả dối, đạo đức giả, không ngờ họ lại có sự kiên định của riêng mình. Dù rằng có chút cố chấp, nhưng họ cũng có sự bao dung và ấm áp. Nếu là tông môn khác, khi biết Ôn Báo là loại người như vậy, họ nhất định sẽ chọn cách thấy chết không cứu.

 

Ôn Báo nhận lấy túi trữ vật, cúi người hành lễ với ba người Minh Tâm: "Đa tạ đại sư đã ra tay cứu giúp." Ba người Minh Tâm niệm một tiếng "A Di Đà Phật", rồi đạp gió rời đi.

 

Ôn Báo xách hai túi trữ vật lao nhanh về phía Thanh Hồng hạm. Không ngờ rằng trước Thanh Hồng hạm lại có hai đại tướng Đào Ngột và Mặc Thương đứng gác. Hai người họ trông có vẻ nghiêm túc, lòng Ôn Báo chợt thắt lại: "Có chuyện gì xảy ra sao?"

 

Đào Ngột nhìn gương mặt lấm lem đầy bụi đất của Ôn Báo, khó nhọc nói: "Thanh Đế và Ôn Hành... mất tích rồi." Đối diện với Ôn Báo, Đào Ngột thực sự không nỡ thốt ra hai chữ "thi thể của Ôn Hành".

 

Hai người bọn họ vốn định nghe theo chỉ thị của Thanh Đế để trục xuất tất cả những người trong di tích ra ngoài, nhưng không ngờ khí tức của Thanh Đế đột nhiên biến mất! Đến khi họ quay lại kiểm tra thì thi thể của Ôn Hành và Thanh Đế đều đã mất tích.

 

Ôn Báo sững sờ: "Mất tích ư?" Ôn Hành bị thương nặng như vậy, có thể đi đâu được chứ?

 

Trong di tích Thông Thiên, Thông Thiên từ trên cao nhìn xuống tất cả mọi người có mặt tại đó. Ông tán thưởng nói với Liên Vô Thương: "Đạo lữ của ngươi quả thật thú vị. Với tâm tính và trí tuệ này, y chắc chắn sẽ trở thành bậc đế vương đứng trên tất cả." Ôn Hành dùng ánh mắt đầy khiêu khích đáp lại: Chẳng cần ngươi nói, ngươi không phải giỏi xem mệnh số sao? Có bản lĩnh thì tự tính đi.

 

Thông Thiên thật sự dùng ngón tay bấm đốt tính toán. Tính xong, trong mắt ông hiện lên sự cuồng nhiệt: "Thảo nào, thảo nào..." Ông quay đầu lại nhìn Ôn Hành với ánh mắt vừa ghen tị vừa ghét bỏ: "Ngươi rốt cuộc là gặp vận chó gì mà có thể gặp được một nhân vật như vậy." Ôn Hành mặc kệ ông.

 

"Vở kịch hay sắp mở màn rồi." Thông Thiên đột nhiên phấn khích, "Mỗi khi đến thời khắc này là lúc ta mong chờ nhất, kích động nhất. Nào, để tiến về phía trước, để trở thành môn đồ, bọn họ sẽ phải trả giá bằng điều gì đây?"

 

Ôn Hành nghiêm túc nhìn Thông Thiên. Nếu tên này bắt Liên Vô Thương phải trả giá điều gì, Ôn Hành chắc chắn sẽ không để ông ta yên. Ôn Hành không thể cử động, chỉ có thể dùng ánh mắt căm phẫn đâm xuyên Thông Thiên. Thông Thiên đột nhiên cốc nhẹ vào đầu Ôn Hành một cái: "Nhìn ta làm gì, nhìn đám người kia kìa!"

 

Ôn Hành ấm ức, anh phát hiện trước mắt mình xuất hiện rất nhiều hình ảnh. Nhân vật chính trong những hình ảnh đó chính là nhóm tu sĩ trước mặt. Lấy Khả Tuấn Năng làm ví dụ, trong nhóm này, người duy nhất Ôn Hành từng nói chuyện vài câu chỉ có hắn.

 

Khả Tuấn Năng cảm thấy thần hồn mình như đang bị giày vò, mỗi bước tiến lên đều đau đớn vô cùng. Hắn chưa đi được bao xa mà đã cảm thấy ý thức của mình sắp tan rã, chỉ muốn ngã xuống và nghỉ ngơi thật tốt. Nhưng cơ hội trở thành môn đồ của thần tích đang ở ngay trước mắt, sao hắn có thể bỏ cuộc?

 

Khả Tuấn Năng thở hổn hển, linh khí trong cơ thể giống như dòng nước chảy ra ngoài. Đúng lúc này, hắn nghe thấy giọng nói già nua của Thông Thiên vang lên: "Bỏ cuộc đi, tiến về phía trước đau đớn như vậy, tại sao còn muốn tiến lên? Cho dù ngươi không trở thành môn đồ, ngươi vẫn có thể có một cuộc sống vinh hoa phú quý, tại sao lại tự làm khổ mình như thế?"

 

Khả Tuấn Năng nghiến răng: "Ta muốn trở thành môn đồ! Chỉ khi trở thành người đứng trên người khác, ta mới có thể được người ta tôn trọng. Ta muốn trở thành môn đồ, ta muốn một ngày công thành danh toại, trở thành một tu sĩ có tu vi cao thâm, ta nhất định phải thành công!" Quả thật, hắn là kẻ điên cuồng theo đuổi thành công.

 

Giọng nói của Thông Thiên tràn đầy sự mê hoặc: "Nhưng ngươi đau khổ quá rồi, ngươi không thể kiên trì thêm được nữa. Bỏ cuộc đi... bỏ cuộc đi..." Ôn Hành liếc mắt nhìn Thông Thiên, lão già này thật đáng ghét, rõ ràng là ông ta khiến đám người này rơi vào hoàn cảnh này, giờ lại dụ dỗ người ta bỏ cuộc.

 

Khả Tuấn Năng nghiến răng: "Không! Ta không bỏ cuộc! Dù có chết ta cũng không bỏ cuộc!" Giọng nói của Thông Thiên lại vang lên: "Nhưng sống chết của ngươi chẳng đáng kể gì cả. Ngươi vẫn nên bỏ cuộc đi."

 

Khả Tuấn Năng nghiến răng: "Không! Ta không bỏ cuộc! Dù phải trả giá thế nào, ta cũng sẽ kiên trì đến cùng!" Giọng nói của Thông Thiên đột nhiên trở nên vô cùng vui vẻ: "Bất cứ thứ gì cũng có thể trả giá sao? Thứ duy nhất ngươi có, chỉ là sinh mệnh của ngươi. Nhưng tính mạng của ngươi cũng chẳng đáng kể gì. Thế này đi, ta cho ngươi một đặc quyền, ngươi có thể dùng thứ khác để trao đổi."

 

Khả Tuấn Năng hỏi: "Thứ khác?"

 

Thông Thiên đáp: "Những người có thể đi đến đây đều là thiên chi kiêu tử, có kẻ mang theo hy vọng của cả gia tộc, có kẻ trải qua bao sóng gió, kết thù với vô số người. Sinh mệnh và vận khí của tất cả những người từng tiếp xúc với ngươi... đều có thể đem ra trao đổi với ta."

 

Điều đó có nghĩa là ngay cả tính mạng của kẻ địch cũng có thể dùng để trao đổi! Hai mắt Khả Tuấn Năng lập tức sáng rực lên vì vui mừng. Hắn nói: "Ta đổi! Ta dùng tính mạng của Hoàng Nguyên để trao đổi!"

 

Vừa dứt lời, Khả Tuấn Năng liền cảm thấy thân thể mình nhẹ hẳn, ngay lập tức hắn đã nhảy vọt về phía trước hơn mười bước. Cùng lúc đó, trên người hắn đột nhiên bừng lên một luồng ánh sáng vàng rực rỡ, ánh sáng ấy chói lóa đến mức khi Khả Tuấn Năng vừa thốt ra những lời đó, ánh sáng liền nhạt đi đôi chút.

 

Thông Thiên bấm ra một loạt pháp quyết phức tạp, cười sảng khoái: "Nhìn xem, thật hoàn mỹ." Bên tai Ôn Hành vang lên một tiếng kêu thảm thiết, có thứ gì đó giống như ngọn nến trong gió, chợt tắt ngấm. Ôn Hành lập tức nhận ra đó là gì. Đó nhất định là sinh mệnh của đối thủ mà Khả Tuấn Năng vừa nhắc đến.

 

Ôn Hành nhìn Thông Thiên, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát. Chỉ một cái phất tay, Thông Thiên đã lấy đi tính mạng của Hoàng Nguyên, mà Hoàng Nguyên thậm chí còn không biết chuyện gì đã xảy ra. Hắn và Thông Thiên chưa từng gặp mặt, có thể nói là không thù không oán! Thông Thiên sao có thể làm như vậy?

 

Rất nhanh, Thông Thiên nhận ra ánh mắt chất vấn của Ôn Hành. Ông thản nhiên nói: "Ngươi không cần nhìn ta như vậy. Khi ngươi đạt đến một cảnh giới tu vi nhất định, ngươi cũng sẽ giống như ta, coi mọi thứ trên đời như những thứ nằm trong tay mình. Ta và Hoàng Nguyên không có thù hằn gì, nhưng Khả Tuấn Năng đã dùng tính mạng của hắn để trao đổi, ta tất nhiên phải đáp ứng hắn."

 

Ôn Hành siết chặt nắm đấm, như vậy là sai! Nhưng anh lại không thể phản bác, bởi vì anh cũng giống như Hoàng Nguyên, sinh tử đều không nằm trong tay mình.

 

"Từ khi trời đất hình thành, vạn vật đã không công bằng. Có đế vương tướng quân thì cũng có dân thường thấp hèn, có kẻ mang vận khí lớn thì cũng có kẻ xui xẻo. Hiểu thấu rồi thì cũng chẳng có gì cả, dù sao con người đều phải chết thôi." Thông Thiên không hề quan tâm đến sự mất đi của những sinh mạng này, ông thậm chí còn bắt đầu mong chờ: "Ngươi xem, Khả Tuấn Năng đã nếm được mùi vị của lợi ích, hắn sẽ tiếp tục đưa ra yêu cầu thôi."

 

Chỉ một cái mạng của Hoàng Nguyên đã giúp hắn tiến lên một đoạn đường dài như vậy. Trong cuộc sống, ai mà chẳng có vài kẻ thù chứ! Quả nhiên, Khả Tuấn Năng tiếp tục nói ra thêm nhiều cái tên của những kẻ thù khác. Hắn một mạch tiến lên, có kẻ bị hắn lấy đi tính mạng, có kẻ bị hắn cướp đi vận khí.

 

Khi Khả Tuấn Năng không ngừng tiến về phía trước, những người khác cũng lần lượt "khai sáng", một đường lao tới. Đây quả thực là một trường tu la, Ôn Hành toàn thân lạnh buốt. Anh không thể hiểu nổi, trong lòng đám người này rốt cuộc nghĩ gì mà lại có thể dễ dàng nói ra tên của đối thủ đến như vậy? Lẽ nào tất cả những kẻ đối địch đó đều khiến họ căm hận đến mức không thể không lấy mạng đối phương để giải hận sao?

 

Năm người rất nhanh đã đến được dưới chân bức tượng. Lúc này, đã chẳng còn mấy ai có thể nói ra tên đối thủ nữa. Có một tu sĩ thậm chí đã nói ra tên của lão chủ quán trọ mà hắn từng nghỉ lại. Càng tiến đến gần bức tượng, những thứ họ muốn càng nhiều, áp lực trên người cũng càng lớn hơn.

 

Có người lớn tiếng kêu lên: "Ta muốn rút lui! Rút lui!" Hắn đã không còn đối thủ nào nữa, thực sự không thể tiến lên thêm được.

 

Giọng nói của Thông Thiên vang lên: "Không được đâu. Lúc đầu ta đã cho các ngươi cơ hội rút lui, nhưng các ngươi đều chọn tiếp tục tiến lên. Khi các ngươi nói ra cái tên *****ên của đối thủ, các ngươi đã không còn cơ hội rút lui nữa rồi. Bây giờ nếu rút lui, sẽ tan thành tro bụi đấy." Giọng điệu của Thông Thiên vẫn mang theo vẻ đùa cợt, nhưng tất cả những người có mặt ở đó đều dựng tóc gáy.

 

Bọn họ đã không còn đường lui! Chặng đường phía trước, họ hoặc là cắn răng mà tiến lên, hoặc là chỉ có thể tiếp tục cướp đoạt vận khí của kẻ khác.

 

Giọng nói của Thông Thiên vang lên: "Những người từng có liên hệ với các ngươi không chỉ là đối thủ của các ngươi thôi đâu, còn có thân nhân, bạn bè, gia tộc của các ngươi, con cháu đời sau của các ngươi... Tất cả những thứ này đều có thể giúp các ngươi tiến thêm nữa đấy."

 

Ôn Hành cảm thấy Thông Thiên thật sự là một ác ma, quá độc ác rồi.

 

Một tu sĩ đang vùng vẫy dưới chân tượng cuối cùng không kìm được mà bật khóc: "Ta... ta dùng vận khí của con ta để trao đổi." Lời vừa dứt, thân thể hắn lập tức bay vọt lên mấy chục mét. Tu sĩ đó ngẩn người.

 

Giọng nói của Thông Thiên mang theo ý cười: "Những người có mối liên kết sâu sắc với các ngươi như thân nhân và bạn bè, vận khí và tính mạng của họ sẽ giúp các ngươi tiến xa hơn nữa." Lời nói vừa dứt, bốn tu sĩ còn lại lập tức quyết tâm, từng cái tên lần lượt được thốt ra từ miệng họ.

 

Thông Thiên mỉm cười nói với Ôn Hành: "Ngươi thấy chưa? Đây chính là bản chất con người, vì bản thân mà có thể không từ thủ đoạn. Lúc này đây, đừng nói là bạn bè, ngay cả thân nhân, cha con, gia tộc, tất cả đều có thể vứt bỏ, đều có thể phản bội. Để ngươi biết, ta từng gặp một kẻ nhẫn tâm, vì muốn có được linh bảo mà dùng tính mạng của cả gia tộc và con cháu đời sau để đổi lấy. Hắn lại còn là người sinh ra trong một thế gia tu chân. Từ đó về sau, người nhà hắn không một ai sống quá năm trăm năm."

 

Ôn Hành phát hiện mình có thể nói và cử động trở lại. Anh lạnh lùng hỏi: "Người đó, có phải họ Cát không?"

 

Thông Thiên phất tay: "Họ gì thì ta không nhớ, nhiều người như vậy mà. Nhưng hắn là một tu sĩ luyện khí, ngươi còn từng gặp hắn nữa."

 

Ôn Hành nghi ngờ quay đầu lại. Khi nào thì anh từng gặp người đó? Thông Thiên cười: "Người dẫn đường đưa ngươi đi khi ngươi vừa tỉnh lại đó, chính là hắn."

 

Ôn Hành: !!! Anh vẫn còn nhớ người đó. Miệng không thể nói, mắt không thể nhìn, tu vi cao thâm nhưng hình hài tàn tạ, khuôn mặt đầy u sầu. Đó chính là tiền bối của Cát Hoài Cẩn!

 

"Loại tu vi này thì có ích gì chứ?" Ôn Hành chưa bao giờ cảm thấy mình khinh bỉ một con người như lúc này. Anh nhìn đám tu sĩ bên dưới đang điên cuồng lao lên. Anh không nhận ra, trong mắt mình đã xuất hiện thần thái giống hệt Thông Thiên, đó là sự khinh thường và lạnh lùng.

 

Ánh mắt Ôn Hành rơi xuống người Liên Vô Thương, sự lạnh lẽo trong lòng anh cũng dịu đi đôi chút: "Vậy còn Liên Vô Thương? Y đã trả giá điều gì?"

 

Thông Thiên đáp: "Tu vi của y cao thâm, linh áp trong đại điện này không có tác dụng với y." Nghe vậy, Ôn Hành thở phào nhẹ nhõm, tốt quá rồi.

 

Ôn Hành đã không muốn quan tâm đến đám người phía dưới đang giẫm đạp lên người thân và bạn bè để leo lên cao đến mức nào nữa. Ánh mắt anh vẫn luôn dõi theo từng cử động của Liên Vô Thương. Không biết từ lúc nào, Liên Vô Thương đã hóa giải thuật pháp trên khuôn mặt, lộ ra dung nhan khiến người khác phải khuynh đảo tâm hồn.

 

Thông Thiên nhìn Ôn Hành với ánh mắt càng thêm đố kỵ: "Rốt cuộc ngươi đã gặp vận chó gì vậy..."

 

Ôn Hành thỉnh thoảng liếc nhìn những kẻ đang cố gắng leo lên. Ánh sáng vàng trên người họ ngày càng mờ nhạt, thậm chí có kẻ đã chuyển thành màu đen đặc. Kẻ biến thành màu đen đó đang sắp leo tới chỗ lưỡi kiếm, chỉ còn một chút nữa là có thể đứng vững. Nhưng đúng lúc đó, hắn không còn người thân hay bạn bè nào để có thể gọi tên mà cướp đoạt chút vận khí nào nữa.

 

Chân hắn trượt một cái, tiếng thét thảm thiết vang lên, rồi hắn rơi xuống dưới. Chỉ nghe một tiếng "bịch" nặng nề, cơ thể hắn đã biến thành một vũng máu thịt không rõ hình dạng. Lúc này, Ôn Hành thậm chí không còn muốn bình luận gì nữa, anh chỉ mong cảnh tượng này nhanh chóng kết thúc, anh thực sự không muốn nhìn thêm.

 

Thông Thiên thì lại tỏ ra vô cùng thích thú, ông ta cười hì hì. Mỗi khi đến thời điểm này, tâm trạng của ông ta lại trở nên vô cùng vui vẻ. Có thể nói, ông đã mong chờ ba trăm năm chỉ vì khoảnh khắc này.

 

Cuối cùng, người đến được lòng bàn tay của bức tượng chỉ còn hai người: một là Khả Tuấn Năng, người kia là một tu sĩ mặc áo choàng vải màu vàng. Áp lực trên lòng bàn tay không còn mạnh nữa, cả hai người họ ngã xuống như những con chó chết, nằm thở hổn hển trên lòng bàn tay, phải một lúc lâu mới đủ sức để bò dậy.

 

Sau khi nghỉ ngơi một chút, hai người nhìn nhau rồi lăn lê bò toài chạy đến giữa lòng bàn tay. Khi họ cố gắng chạy, ngay cả bản thân họ cũng không phát hiện ra rằng gương mặt của họ đang già đi rất nhanh.

 

Cơ thể họ từ từ còng xuống, làn da mịn màng bắt đầu xuất hiện các đốm đen và nếp nhăn, hơi thở của họ trở nên nặng nhọc như những ông lão đã đến tuổi xế chiều. Tóc họ bắt đầu điểm bạc... Tốc độ của họ dần dần chậm lại, nhưng họ hoàn toàn không nhận thức được điều đó.

 

"Chuyện này... là sao?" Ôn Hành ngạc nhiên hỏi Thông Thiên. Ánh mắt Thông Thiên tràn ngập sự chế giễu, thương hại và một chút khoái trá không hề che giấu: "Thật sự tưởng rằng bản thân không cần trả giá sao?"

 

Từ khi họ cất lời nói ra cái tên *****ên, vận khí trên người họ đã không ngừng suy giảm. Cướp đoạt vận khí của người khác, chính bản thân họ cũng sẽ phải chịu một lời nguyền rủa nặng nề.

 

Liên Vô Thương đứng dậy, y nhìn hai lão nhân đang khập khiễng chạy đến bên cạnh chiếc hộp. Hai ông lão đó thậm chí không buồn liếc nhìn y lấy một lần, họ chỉ điên cuồng giằng co, đẩy nhau rồi ngã xuống ôm chặt lấy chiếc hộp.

 

Thật xấu xí... Liên Vô Thương bình tĩnh nhìn hai người. Người đã đến đủ, chiếc hộp lập tức tự mở ra. Chỉ thấy một luồng linh quang lóe lên, chiếc hộp biến mất, thay vào đó là Thông Thiên trong bộ áo bào trắng, gương mặt uy nghiêm hiện ra trước ba người.

 

Khả Tuấn Năng là một trong hai người đã đến được đích. Hắn giơ đôi tay nhợt nhạt lên: "Thần minh ở trên cao, cầu xin ngài ban ân huệ!" Xin ngài ban cho hắn thân thể bất tử, ban cho hắn tu vi vô thượng! Lão nhân bên cạnh cũng quỳ xuống: "Xin thần minh ban ơn!"

 

Thông Thiên mỉm cười: "Chúc mừng hai vị đã trở thành môn đồ của Thông Thiên thần tích. Từ hôm nay, các ngươi sẽ có tu vi sâu không lường được, có được kim thân bất tử."

 

Hai người liếc nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy trong mắt đối phương niềm vui sướng tột cùng. Đồng thời, họ cũng nhìn thấy trên gương mặt đối phương là sự già nua của chính mình. Khả Tuấn Năng kinh hoàng: "Mặt ta! Mặt ta! Thân thể ta... chuyện này là sao!" Từ khi nào hắn đã trở thành một ông lão sắp xuống mồ thế này?

 

Thông Thiên bình thản đáp: "Chẳng lẽ các ngươi không biết sao? Đây chính là cái giá của việc trở thành môn đồ." Có được sức mạnh thì không thể có ngoại hình đẹp đẽ, nhưng so với những gì họ đã phải trả giá trên đường đi, điều này không đáng là gì.

 

Linh khí trong cơ thể Khả Tuấn Năng dâng lên từng đợt từng đợt. Hắn vui sướng nhận ra tu vi của mình đang tăng vọt nhanh chóng, cảm giác này thật tuyệt vời, tựa như được lột xác hoàn toàn. Nhưng thân xác của hắn lại trở thành một gánh nặng, nếu có thể đổi lấy một cơ thể khác thì tốt biết bao.

 

"Ta là Thông Thiên, là chủ nhân của Thông Thiên thần tích, các ngươi đều là môn đồ của ta." Bộ dạng của Thông Thiên lúc này chẳng khác gì một kẻ đạo đức giả giả tạo đầy ác ý. Ông giang tay ra: "Chào mừng các ngươi gia nhập vào Thông Thiên thần tích."

 

Khả Tuấn Năng muốn mở miệng nói chuyện, nhưng hắn chẳng thể thốt ra được lời nào. Hắn hoảng sợ đến tột độ, ngay cả chân tay cũng không thể cử động. Hắn có một thân linh khí nhưng lại bị cơ thể mục nát này giam cầm.

 

"Ta ghét kẻ lắm lời, ghét những kẻ phản bội bạn bè, ghét những kẻ vứt bỏ người thân..." Ánh mắt Thông Thiên trở nên lạnh lẽo, "Cho nên, các ngươi chỉ có thể làm môn đồ mà thôi."

 

Thông Thiên với ánh mắt từ ái nhìn về phía Liên Vô Thương: "Không ngờ lại có người xuất sắc như ngươi xuất hiện, đúng là một niềm vui ngoài mong đợi. Ngươi có bằng lòng làm đệ tử thân truyền của ta không? Mọi thứ trong Thông Thiên thần tích đều có thể cho ngươi, toàn bộ tu vi của ta cũng có thể cho ngươi."

 

Liên Vô Thương khẽ mỉm cười, Thông Thiên đột nhiên cảm thấy cả người lạnh toát, cơ thể ông ta đã bị cắt thành những mảnh nhỏ không đều. Máu tươi ***** khắp nơi, thân thể Thông Thiên trong nháy mắt đã tan tác thành nhiều mảnh. Nhìn kỹ, xung quanh không biết từ khi nào đã xuất hiện vô số sợi tơ ánh sáng đan xen chằng chịt, đó là những sợi liên ty* của Liên Vô Thương.

 

(*Liên ty: chỉ những sợi tơ từ hoa sen trong tác phẩm, có sức mạnh cắt đứt mọi thứ.)

 

"Ôn Hành ở đâu?" Giọng của Liên Vô Thương lạnh lùng vô cùng. "Ta biết ngươi có vô số thân thể, ta không giết được ngươi bằng chút thủ đoạn này. Ta không hứng thú với truyền thừa của ngươi, ta chỉ muốn biết, Ôn Hành bị ngươi đưa đi đâu rồi?"

 

Thi thể của Thông Thiên tan biến như sương mù. Liên Vô Thương vung tay lên, chỉ nghe tiếng cắt xuyên qua vật thể, toàn bộ phần thân trên của bức tượng bị những sợi tơ màu xanh nhạt bao phủ. Liên Vô Thương chỉ khẽ động ngón tay, bức tượng khổng lồ liền tan thành từng mảnh vụn giống như cơ thể của Thông Thiên.

 

Một lượng lớn các mảnh vỡ từ trên cao rơi xuống, nặng nề đập vào đại điện, thậm chí một phần còn rơi xuống các ngón tay của bức tượng, làm gãy vỡ một số ngón.

 

"Quả là nóng tính, nhưng ta lại thích như vậy." Giọng nói của Thông Thiên vang lên từ khắp bốn phía. "Ngươi thật sự không muốn cân nhắc làm đệ tử của ta sao?" Liên Vô Thương vung tay lên, toàn bộ các cột trong đại điện lập tức bị quấn chặt bởi những sợi tơ liên ty trong suốt.

 

"Ôn Hành ở đâu?" Giọng Liên Vô Thương không cao không thấp, đều đều vang lên. "Ngươi có thể không trả lời, nhưng ta đảm bảo rằng, ta sẽ lục soát từng chỗ một, và không để bất cứ sinh vật nào còn sống sót tại những nơi ta đi qua."

 

Thông Thiên khẽ hít một hơi, ông nhìn về phía Ôn Hành: "Đạo lữ của ngươi tính khí thật khó chịu, cuộc sống sau này của ngươi e rằng không dễ chịu đâu." Ôn Hành mỉm cười tự hào: "Ta vui mà, ta chiều y đấy." Huống hồ, Ôn Hành cảm thấy trên đời này không có ai tính tình tốt hơn Vô Thương.

 

Khuôn mặt mỹ miều của Thông Thiên nhìn về phía Ôn Hành, ông đột nhiên nở một nụ cười dịu dàng hiếm thấy: "Thua các ngươi rồi." Trước mắt Ôn Hành tối sầm, anh không nhịn được lại muốn mắng chửi, có thể đừng lúc nào cũng dùng chiêu này không!

 

Khi tỉnh lại lần nữa, Ôn Hành phát hiện mình đang đứng giữa không gian hư vô, Thông Thiên quay lưng về phía anh. Thông Thiên xoay người lại, trên tay cầm quyển sách bìa cứng mà Ôn Hành đã thấy trên tảng đá đen lúc ban đầu. Lần này, Thông Thiên xuất hiện dưới hình dáng một lão nhân có vẻ ngoài trầm tư, khôn ngoan, thoáng mang nét u buồn.

 

Ôn Hành cũng lười nghiên cứu xem đây có phải là diện mạo thật của Thông Thiên hay không, dù sao tên này luôn thay đổi dáng vẻ như chớp mắt, chốc chốc lại là một khuôn mặt khác. Ánh mắt Thông Thiên khi nhìn Ôn Hành vừa có vẻ tiếc nuối lại vừa như đã yên tâm, tóm lại là rất phức tạp. Ông thở dài nói: "Ta đã chờ đợi hàng triệu năm, lại chờ được một tên ngốc như ngươi. Đúng là ý trời khó lường mà."

 

Khóe miệng Ôn Hành giật giật, cảm ơn ngươi nhiều nhé.

 

Thông Thiên khép sách lại: "Toàn bộ Thông Thiên thần tích từ giờ giao lại cho ngươi. Coi như ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi." Ôn Hành: Này, này, đợi chút, ngươi chưa nói cái gì cả, đừng bày ra bộ dạng trút được gánh nặng đó chứ.

 

Thông Thiên vung tay, quyển sách bìa đen rơi xuống tay Ôn Hành. Thông Thiên nói: "Quyển sách này, ngươi hãy nghiên cứu kỹ. Sau này ngươi sẽ được lợi rất nhiều. Tạm biệt."

 

Ôn Hành suýt nữa tức điên! Đây là cái gì chứ? Anh vội vàng gọi Thông Thiên lại: "Đợi đã, ngươi còn chưa nói gì hết!" Thông Thiên thần tích có tác dụng gì, có di truyền gì, cái gì cũng không giải thích rõ ràng, chỉ ném cho anh một quyển sách toàn những đường nét lộn xộn để anh tự nghiên cứu. Ôn Hành cảm thấy dù có vắt kiệt óc suy nghĩ đến chết cũng chẳng nghĩ ra được điều gì.

 

Thân thể Thông Thiên dần trở nên mờ nhạt, ông dường như có rất nhiều điều muốn nói, cuối cùng chỉ để lại cho Ôn Hành một ánh mắt "tự cầu nhiều phúc", rồi cứ thế biến mất! Ôn Hành cầm quyển sách, ngây người nhìn trân trối. Đã từng gặp người lừa gạt, nhưng chưa bao giờ thấy ai lừa gạt như thế này! Đến giờ anh còn chẳng biết Thông Thiên họ gì, tên gì, là ai, chỉ biết rằng mình bị kéo vào đây một cách mơ hồ...

 

"Thả ta ra ngoài!!" Thông Thiên biến mất, Ôn Hành lơ lửng giữa hư không, đôi mắt trống rỗng mờ mịt, tâm trí hỗn loạn và sụp đổ, không biết phải làm gì. "Ngươi không thể lừa ta như vậy được!" Ôn Hành muốn khóc mà không ra nước mắt, nếu có thể, anh thật sự muốn tóm lấy Thông Thiên quay lại và đánh một trận ra trò. Đánh bằng cây gậy xin ăn, đánh thật mạnh!

 

"Bụp bụp—" Trong sách vang lên những tiếng động khe khẽ, như thể bên trong có vật gì đó đang cựa quậy.

 

Anh mở trang sách ra xem, chỉ thấy giữa những trang sách kẹp một cành cây nhỏ màu đen, chỉ dài bằng ngón tay út, mảnh như một chiếc tăm. Nhưng càng nhìn, Ôn Hành lại càng cảm thấy quen thuộc, cho đến khi anh nhìn thấy một mấu nối nhỏ trên cành, từ mấu nối ấy mọc ra hai chiếc lá xanh biếc.

 

"Bụp bụp—" Hai chiếc lá nhỏ vui vẻ vỗ vào nhau. Ôn Hành tay run rẩy, đây chẳng phải là... cây gậy xin ăn của anh sao! Ôn Hành cẩn thận dùng hai ngón tay nhón lấy cây gậy bé xíu. Hai chiếc lá trên cây gậy vỗ càng mạnh hơn, lá cây như muốn xoắn lại.

 

"Ngươi... còn sống." Trong lòng Ôn Hành dâng lên một niềm vui khôn xiết, dù cây gậy xin ăn đã thu nhỏ lại, nhưng cây gậy của anh vẫn còn sống! Ôn Hành nôn nóng muốn nhìn xem hình dáng của đại thụ Đỉnh Thiên bây giờ ra sao, anh lập tức thả thần thức vào không gian nơi cây gậy đang trú ngụ.

 

Trong không gian Đỉnh Thiên đại thụ, một cây cổ thụ khổng lồ che trời phủ đất, tán cây xòe rộng vô biên vô hạn, những rễ cây đen sì dưới thân cây bao bọc lấy từng khối linh hạch đang xoay tròn. Những cành và rễ cây từng bị gãy đứt nay đã được phục hồi hoàn toàn, hơn nữa toàn thân cây còn nở đầy những đóa hoa rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.

 

"Sao có thể như thế này được?" Ôn Hành vô cùng vui mừng, suy nghĩ một hồi, chỉ có Thông Thiên mới có bản lĩnh khiến cây gậy xin ăn của anh hồi sinh. Nghĩ đến đây, cảm giác oán trách Thông Thiên vì đã gài bẫy mình cũng vơi đi phần nào.

 

"Thật muốn để Vô Thương nhìn thấy một cây đầy hoa như thế này..." Thật đẹp, thật thơm, những bông hoa lớn nở rộ khắp cành, mỗi bông một màu sắc khác nhau, nhìn mà uy nghiêm trang trọng.

 

"Ầm——" Đột nhiên Ôn Hành nghe thấy bên ngoài có tiếng động. Anh vội vàng phóng thần thức ra xem, chỉ thấy giữa đống đổ nát, Liên Vô Thương đứng giữa một đóa sen xanh, tựa như một tu la. Xung quanh y, những tòa nhà cao lớn lần lượt sụp đổ. Những sợi tơ liên ty sáng bóng cuộn quanh mười ngón tay của y. Đối diện với y là hàng chục môn đồ của Thông Thiên di tích, người nào cũng có dáng vẻ gù gù.

 

Những kẻ này ngay cả người thân bạn bè của mình cũng có thể xuống tay, tu vi của họ cực kỳ cao thâm, cơ thể của Liên Vô Thương lại yếu như vậy, sao có thể là đối thủ của bọn chúng được? Ôn Hành vừa nhìn thấy cảnh này thì vô cùng sốt ruột: "Vô Thương——"

 

Lời tác giả:

 

Ôn Hành: Ta đã nhận một di truyền lạ lùng, và có được một bảo vật khiến ta đau đầu không biết phải làm sao. Thật là u sầu...

 

Linh Tê: Cuộc sống giống như thứ đó, nếu không thể phản kháng thì hãy tận hưởng đi.

 

Sư tôn đã nhận được truyền thừa từ Thông Thiên di tích, nhưng lại có một đống năng lực mà hiện tại bản thân không thể nắm bắt được. Điều duy nhất khiến sư tôn cảm thấy may mắn chính là đạo mộc (cây gậy xin ăn) của mình đã sống lại. Cây gậy xin ăn sẽ trở lại kích thước ban đầu sau khi ra khỏi cuốn sách Thiên Cơ, mọi người đừng lo lắng. Cây gậy nhỏ như chiếc tăm thế này thì không thể nào chống đỡ được thân thể của sư tôn. Ừm... có lẽ nó chỉ có thể dùng để làm một cái... cây ngoáy tai thôi.