Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!

Chương 33:



Tiểu đồng bị động tác đột ngột của Khương Triều làm giật mình.

Một giọt chất lỏng màu đỏ rơi xuống trước mặt cậu, khiến cậu không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ra trên lưỡi d.a.o Khương Triều đang cầm vẫn còn vết m.á.u chưa khô.

Khương Triều mở áo, để lộ phần n.g.ự.c gầy gò. Bệnh tật lâu năm đã khiến hắn gầy trơ xương.

Tấm áo choàng đỏ của hắn trải rộng trên giường, vết m.á.u loang trên đó, tạo thành một mảng đỏ sẫm.

– Nhưng tất nhiên đó không phải là m.á.u của hắn.

Hắn nhấc tay lên, một con vật trắng muốt lông xù rơi xuống trước mặt tiểu đồng.

Tiểu đồng nhìn kỹ, thiếu chút nữa bị doạ cho ngất đi.

Đó là một con hồ ly trắng cực kỳ xinh đẹp, bộ lông trắng muốt như tuyết, không tì vết.

Mọi người trong phủ đều biết con hồ ly đó là vật cưng mà Tương Dương Vương đã bỏ số tiền lớn mua về từ chợ cách đây vài ngày, yêu quý nó hơn cả đám gia nhân trong phủ.

Nhưng giờ đây, con hồ ly trắng bị rạch nhiều nhát sâu nông, m.á.u đỏ nhuộm lên bộ lông trắng của nó.

Con hồ ly vẫn còn sống, nhưng đang co rúm lại run rẩy, dường như sợ hãi điều gì đó.

Chuyện này là sao…

Tại sao nó lại bị hành hạ đến mức này?

Tiểu đồng hoảng sợ, chỉ nghe thấy giọng lạnh lùng của Khương Triều vang lên: “Đưa nó đi chữa trị cho lành rồi mang về đây. Nói với thái y, nếu không chữa khỏi, hắn cũng không cần sống nữa!”

Đánh đến gần c.h.ế.t rồi lại sai người đi chữa trị – có phải hắn ta bị điên rồi không?

Tiểu đồng đột nhiên cảm thấy rùng mình, mãi mới lắp bắp trả lời, nhưng ánh mắt lạnh lùng của Khương Triều đã lườm tới.

“Vâng… vâng…”

Mọi người trong Tương Dương Vương phủ đều biết chủ nhân của họ là một kẻ điên. Cậu tiểu đồng dĩ nhiên biết điều đó, liền run rẩy mang con hồ ly rời đi.

...

Phủ của Bạch Thanh Bồ nằm rất gần hồ Sùng Hồ, hắn đưa Khương Dao về phủ mình.

Vừa bước vào sân, một thiếu phụ trong bộ váy lộng lẫy được đám người hầu vây quanh từ sân trong chạy ra.

Nàng nâng váy lên, chạy vội vã, đám thị nữ phải bước nhanh theo sau, vừa chạy vừa nói: “Phu nhân, người đi chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã!”

Nhưng nàng vẫn không dừng lại, tiến thẳng đến bên Bạch Thanh Bồ: “Nghe nói trên thuyền giữa hồ có chuyện, đã xảy ra chuyện gì vậy? Cô bé này là ai?”

Bạch Thanh Bồ đáp: “Là con của bệ hạ và Bất Tuân.”

Bạch Phu nhân giật mình, đưa tay định nắm lấy tay Khương Dao nhưng rồi lại rụt lại, đôi mắt mở to: “Huynh vừa nói là con của ai?”

Nàng không tin nổi, nhìn chăm chú vào cô bé trong tay Bạch Thanh Bồ, không thể rời mắt. “Huynh nói lại lần nữa, đây là con của ai?”

Bạch Thanh Bồ đáp: “Nàng không nghe nhầm đâu, Bất Tuân chính là Lâm Lang Quân. Đây là con gái của đương kim Thiên tử.”

Nghe đến đó, Bạch Phu nhân lui lại hai bước, suýt ngã.

Thẩm Tự…

Hắn vẫn còn sống?

Bạch Thanh Bồ giải thích với nàng xong, liền vội hỏi: “Phụ thân có ở nhà không? Mau sai người vào cung báo với Hoàng thượng.”

...

Khương Dao vừa trải qua một cơn ác mộng.

Trong giấc mơ, cô chạy một mình trong bóng tối, chạy rất xa.

Xung quanh chỉ là bóng tối, nỗi sợ hãi khó tả bủa vây.

Cô cảm thấy rất mệt, nhưng không dám dừng lại.

Không biết đã chạy bao lâu, cuối cùng cô thấy phía trước có một tia sáng le lói.

Nhìn ngược về phía ánh sáng, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

“Cha!”

Khương Dao nhận ra đó là bóng dáng của Lâm Tố.

Trong giấc mơ, Khương Dao chạy về phía ông, nhưng càng đến gần, cô càng cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Lâm Tố đứng yên, không hề động đậy, trông giống như một bức tượng. Cô gọi ông rất nhiều lần, nhưng ông lại không nghe thấy.

Cuối cùng khi đến bên ông, Khương Dao vui mừng đưa tay nắm lấy tay áo ông.

Nhưng chỉ với một cái chạm nhẹ, ông ngã sụp trước mặt cô, nằm bất động trên đất.

Khương Dao vội vàng lật người ông lại.

Nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt của ông, cô đột nhiên thấy toàn thân Lâm Tố bị đum nhiều nhát, m.á.u chảy đầm đìa, huyết nhục mơ hồ.

!!!

Khương Dao bừng tỉnh, ngồi bật dậy trên giường, tim đập thình thịch.

Nghe thấy tiếng cô, thị nữ bên cạnh kinh hô: “Công tử, phu nhân, cô bé tỉnh rồi.”

Bạch Thanh Bồ đã sắp xếp cho Khương Dao ở phòng khách.

Trung Dũng hầu vốn nhát gan, nghe con trai mình nói đã đưa đứa con của Nữ đế về nhà, liền nhanh chóng khoác áo quan chạy vào cung báo cho Khương Phất Ngọc.

Khương Dao còn đang hôn mê, Bạch Thanh Bồ đã sắp xếp cho cô ở phòng khách và cho người đi mời đại phu.

Nhưng đại phu còn chưa kịp tới, cô đã tỉnh.

Bạch Thanh Bồ liền vội vàng tới đầu giường: “A Chiêu, con không sao chứ?”

Khương Dao mồ hôi đầm đìa, tóc ướt đẫm dán vào trán, lưng áo cũng ướt sũng.

Cô thở hổn hển, tay nắm chặt góc chăn, hình ảnh Lâm Tố toàn thân đẫm m.á.u trong giấc mơ vẫn hiện lên trong đầu. Cô nhớ ra Lâm Tố vẫn còn đang ở dưới hồ, lập tức lo lắng nhảy xuống giường.

Cô vừa tỉnh lại, thân thể còn yếu, hai chân căn bản không đủ sức chống trụ cả cơ thể, vừa nhảy xuống giường, cô đã ngã lăn ra đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“A Chiêu!”

May mà trên sàn có trải thảm, cô không bị thương.

Các thị nữ vội đỡ cô dậy, Bạch Thanh Bồ cũng đến gần xem tình trạng của cô.

Có lẽ vì quá xúc động, vượt quá sức chịu đựng của cơ thể, xương sườn của cô bắt đầu nhói đau.

Cô ôm lấy ngực, rồi bật khóc, túm lấy cổ áo Bạch Thanh Bồ mà chất vấn: “Cha ta đâu? Cha ta đâu rồi?”

Nước mắt không ngừng tuôn ra từ đôi mắt cô.

Chỉ cần nghĩ đến Lâm Tố, n.g.ự.c cô nhói đau đến mức khó thở.

Rõ ràng lúc cô trọng sinh đã từng thề sẽ bảo vệ cha, sao cô lại vô năng như vậy, sao lại vẫn không bảo vệ được ông?

Tại sao cô lại yếu đuối đến thế?

Cô chỉ biết nhìn Lâm Tố biến mất trước mắt mình.

Cô hoàn toàn chìm vào nỗi kinh hoàng, như một chú chim nhỏ run rẩy, vai cô cũng run lên, toàn thân co rút.

Bạch Thanh Bồ chưa bao giờ chăm sóc trẻ con, nhưng cũng thấy rõ rằng dáng vẻ của cô không ổn chút nào.

Nếu để mặc cô tiếp tục khóc, có lẽ cô sẽ ngất mất.

Nhưng hắn cũng không biết phải làm gì, đành cầm lấy khăn của thị nữ, vụng về lau nước mắt cho cô, vừa dỗ vừa nói: “Đừng khóc, con lo cho cha con phải không? Con không cần lo lắng đâu, cha con bơi giỏi hơn cả vịt, chắc chắn sẽ quay lại tìm con. Con ở lại đây còn an toàn hơn, nếu ở lại chỉ làm cha phân tâm thôi, ông ấy xong việc sẽ trở về đón con mà.”

“Con mà khóc đến tổn hại sức khỏe, cha con thấy con thế này chắc sẽ rất buồn.”

“Hu hu hu...”

Khương Dao lại bật khóc to hơn, nghẹn ngào nói: “Không được nói cha ta là vịt!”

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Bạch Thanh Bồ: “...”

Có vẻ lời dỗ dành đã phản tác dụng rồi.

...

“Để ta đi, trước kia ta đã từng không ít lần chăm sóc đệ đệ muội muội."

Một giọng nói dịu dàng vang lên, Bạch phu nhân nhẹ nhàng vỗ vai Bạch Thanh Bồ, rồi bước tới ôm Khương Dao đang ngồi trên sàn.

“Điện hạ chỉ bị hoảng sợ quá độ, trẻ con ở tuổi này đều vậy. Ngài ấy đang không kiểm soát được cảm xúc, giờ huynh có nói gì với ngài ấy cũng không vào đâu.”

Bạch Phu nhân nhẹ nhàng ôm Khương Dao vào lòng.

Trên người nàng tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ của lan chi, động tác ôm cô bé cũng rất mềm mại, Khương Dao tựa vào lòng nàng, cảm giác dịu dàng ấy khiến lòng cô dần bình yên lại.

Thực ra, Khương Dao tuy nhỏ con, nhưng so với bạn cùng tuổi đã không còn bé. Dù vậy, Bạch Phu nhân vẫn cố gắng ôm chặt và vỗ về nhẹ nhàng như ru một đứa trẻ sơ sinh.

“Điện hạ, không sao rồi, không sao rồi…”

Giọng nói của nàng nhẹ nhàng như tiếng hát ru, phối hợp cùng nhịp vỗ nhẹ.

Từng chút, từng chút…

Không hiểu vì sao, dưới sự trấn an của nàng, Khương Dao thấy cảm xúc của mình dần ổn định, hít thở đều trở lại.

Cô tựa vào người Bạch Phu nhân, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một giọng nói quen thuộc.

“A Chiêu!”

Đó là giọng của Lâm Tố.

Khương Dao lập tức ngẩng đầu khỏi lòng Bạch Phu nhân, đúng lúc nhìn thấy Lâm Tố được thị nữ dẫn vào từ ngoài cửa.

Cô nghẹn ngào, nước mắt vừa ngừng đã lại rơi xuống: “Cha…”

Khương Dao vừa khóc một trận lớn, giọng khàn đặc, nói còn lạc cả giọng.

Lâm Tố cứu người xong, giao phần còn lại cho ám vệ xử lý, lập tức chạy đến đón Khương Dao.

Hắn đã thay bộ quần áo khô nhưng tóc vẫn còn ướt.

Hắn nghĩ mình bận đi cứu người, để Khương Dao ở lại sẽ an toàn hơn.

Hơn nữa, Bạch Thanh Bồ không phải người bình thường, hắn đã mở lời nhờ vả, chắc chắn Bạch Thanh Bồ có thể bảo vệ Khương Dao chu đáo.

Nhưng khi thấy cô bé, Lâm Tố lập tức hối hận.

Mắt cô bé đỏ hoe, lòng trắng mắt đầy những tia máu.

Chỉ cần nhìn đã biết cô vừa khóc rất lâu.

Phải đau lòng đến mức nào mới khóc đến như vậy chứ.

Lâm Tố cảm thấy như bị d.a.o cứa vào tim.

Hắn hận không thể tát bản thân một cái, lúc nãy đáng ra hắn không nên rời khỏi cô.

Trong lúc thuyền va chạm, Khương Dao vẫn giữ được bình tĩnh. Cô khóc không phải vì sợ thuyền đụng nhau mà vì sự ra đi của hắn.

Hắn không nghĩ được thêm gì nữa, nhanh chóng bước tới ôm chặt Khương Dao vào lòng.

“Xin lỗi... xin lỗi… Cha vừa đi cứu người…”

“Cha đến muộn rồi, để A Chiêu phải sợ rồi…”

Hắn nhẹ nhàng ôm lấy con gái, trong giọng nói đã có chút nghẹn ngào.

Thấy Lâm Tố bình an vô sự, Khương Dao cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô mệt đến kiệt sức, gục trên vai hắn, giọng nói mơ hồ: “Cha bình an là được…”

Chỉ cần Lâm Tố bình an là tốt rồi…

Cô tựa lên vai hắn: “Con chỉ có cha…”

Nghe thấy lời này, trong mắt Lâm Tố ánh lên một tia trầm tư, đôi môi khẽ mím lại, vòng tay hắn càng ôm chặt thêm.