Lục Hoài Niên che chắn trước mặt ta, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận lẫn hoảng loạn, giang tay ngăn trở: “Đừng g.i.ế.c muội ấy! Muội ấy sẽ không nói gì đâu, thực sự sẽ không nói mà! Cha, con cầu xin người!”
Ánh đuốc nơi xa dần rọi sáng, từng con ngõ nhỏ vang vọng tiếng bước chân dồn dập.
Là phu nhân và cha ta tới rồi!
Người nhà họ Tần đến rồi!
Sắc mặt Lục phụ chợt biến, hắn thấp giọng quát khẽ: “Không g.i.ế.c thì không được!”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Không còn kịp nữa, Lục phụ và đám gia nhân phía sau đã xông thẳng về phía chúng ta.
Bất ngờ, Lục Hoài Niên kéo chặt lấy ta, cả hai cùng nhào xuống con sông ven phố không chút do dự!
Dòng nước lạnh như băng tràn thốc vào cổ áo, tiếng ùng ục ùng ục dội đầy tai, ta rùng mình một cái, vội vã đưa tay nắm chặt lấy Lục Hoài Niên.
Huynh ấy không biết bơi!
Vừa trồi được đầu lên, ta liền thấy mấy hòn đá phóng thẳng tới chỗ mình!
“Con tiện nhân! Còn dám bỏ chạy!”
Ta lập tức lặn xuống, nín thở, kéo Lục Hoài Niên ra xa theo dòng nước.
Nhưng huynh ấy cao lớn hơn ta, thân thể lại nặng nề. Dù ta biết bơi, việc mang theo một người vượt nước vẫn là quá sức.
“Muội muội, muội đi đi, mau đi đi, ta không sao đâu.”
Lục Hoài Niên vừa ho vừa đẩy ta ra, muốn ta tự chạy thoát.
Ta gắt gao giữ lấy huynh ấy không buông. Đồ ngốc này! Lục phụ đã phát điên rồi, trong mắt hắn, con trai không biết bơi và một đứa nha đầu đang đào tẩu, hắn sẽ đuổi theo ai trước chứ?
Buông tay rồi, huynh ấy chắc chắn không còn đường sống!
Cố thêm chút nữa thôi, chỉ cần thêm một chút nữa thôi, cha và phu nhân sẽ tìm thấy chúng ta!
Ta không buông tay, nhưng tay chân Lục Hoài Niên dần mềm nhũn, động tác vùng vẫy cũng chậm lại. Nước xiết không ngừng cuốn lấy chúng ta, đá từ trên bờ vẫn trút xuống, thân thể ta cũng dần cạn kiệt sức lực.
Cha ơi...
Phu nhân ơi...
Con thật sự sắp không chống nổi nữa rồi...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Trường Lạc ——!”
“Hoài Niên ——!”
Tiếng người tìm kiếm đã vang tới ngay trên bờ, cách chúng ta chỉ còn vài bước chân!
Nhưng cơ thể ta đã chìm xuống, tiếng gọi của 2 người cũng ngày càng mơ hồ, ta cố siết chặt lấy Lục Hoài Niên, cánh tay còn lại giơ cao khỏi mặt nước, lắc lư chiếc vòng chuông nhỏ đeo trên tay — dùng chút sức lực cuối cùng cầu cứu...
“Tõm ——!”
Có người đã nhảy xuống sông rồi!
15.
“Cha ơi… Nương ơi… cứu con…”
Ta choàng tỉnh, đôi mắt mở to như cá mắc cạn, không ngừng há miệng hớp lấy từng ngụm khí. Phải mất một lúc lâu, ta mới nhìn rõ rèm giường quen thuộc trước mắt.
Ta đã về nhà.
Ta còn sống.
“Mau, đừng khóc… ngoan, đừng khóc, nương ở đây, nương vẫn ở bên con mà.”
Hương thơm quen thuộc vây lấy ta, bàn tay dịu dàng vỗ về lưng ta nhè nhẹ.
“Trường Lạc, không sao rồi, ca ca con bình an, cha con cũng không việc gì.”
Trong đôi mắt phu nhân hiện lên tia đỏ hoe, dưới mi mắt còn lộ rõ quầng thâm. Bên cạnh giường là một chiếc kỷ nhỏ chất đầy sổ sách, không biết bà đã thức bao nhiêu đêm.
Vừa ôm lấy ta, bà vừa dịu dàng căn dặn người dưới đi gọi đại phu, lại sai bưng đến bát cháo bổ mà vẫn còn được ủ ấm bên ngoài.
Ta dụi đầu vào lòng bà thật sâu.
Cha từng nói, huyết thống là sợi dây ông trời ban cho từ thuở sơ sinh.
Nhưng cũng có những người chẳng nhờ đến sợi dây ấy, giữa biển người mênh m.ô.n.g vẫn có thể tìm thấy nhau, đó cũng là thân nhân.
Ta còn nhớ, Lục Hoài Niên thà c.h.ế.t cũng muốn giành cho ta một con đường sống. Ta cũng nhớ rõ, phu nhân từng chăm sóc ta tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ nhặt.
Chúng ta, chính là gia đình vượt qua biển người mà đến với nhau.
“Nương…”
Bàn tay vuốt nhẹ trên lưng ta khẽ khựng lại, rồi lập tức chuyển thành động tác vuốt đầu đầy trìu mến.