Tâm trạng Lâm Niệm bỗng chốc tươi sáng hẳn lên, nỗi hụt hẫng vừa rồi lập tức tan biến sạch sẽ. Cô khẽ cong môi, nhanh chân chạy xuống lầu, bước vào bếp.
“Niệm Niệm tỉnh rồi hả?” Bà Lâm bê dĩa đồ ăn ra, cười hiền rồi trách yêu.
“Con mèo lười này, nhìn xem Tiểu Dữ nhà người ta, sáng sớm đã dậy phụ bà làm việc rồi đó.”
Lâm Niệm len lén liếc nhìn Giang Dữ, chuyện tối qua cô bốc đồng múa một điệu cho cậu xem chợt hiện lại trong đầu, giờ ban ngày ban mặt đứng gần nhau thế này, cô bỗng thấy có chút xấu hổ không nói nên lời.
Giang Dữ thì lại chẳng sao cả, vừa trò chuyện vừa cười với bà, trông còn tự nhiên hơn cả hôm qua.
“Bà đúng là già rồi, hồ đồ quá đi mất. Tiểu Dữ à, thật ngại quá, tối qua chỉ lo giữ cháu lại mà quên mất chuẩn bị phòng, hại Tiểu Dữ phải ngủ ngoài phòng khách cả đêm.”
Trên bàn ăn bày đầy đồ ăn sáng, đủ loại, nhìn vô cùng phong phú. Chắc sáng nay bà nội tâm trạng tốt nên dậy sớm làm thêm.
Bà lại gắp cho Giang Dữ một đĩa đồ ăn đầy như núi nhỏ. Ánh mắt Giang Dữ vô thức lướt sang Lâm Niệm, trong mắt phảng phất ý cười sâu xa. Đang định mở miệng thì Lâm Niệm đã có chút chột dạ cắt ngang.
“Sắp trễ học rồi bà ơi, để lần sau Giang Dữ lại qua chơi rồi bà cháu mình hàn huyên tiếp nhé.”
Giang Dữ khẽ nhướng mày. Cậu phát hiện, cô gái này bề ngoài thì ngoan ngoãn nghe lời, thật ra khi nói dối lại mặt không đỏ tim không đập, còn có thể bình tĩnh chữa lại lời nói, đến mức chính cậu cũng phải bội phục.
Nếu là chuyện khác thì bà nội còn càm ràm, nhưng động đến việc học thì bà chẳng dám cản.
Bà vừa bóc trứng gà cho hai đứa, vừa nhanh chân vào bếp xách ra túi đen to.
“Tiểu Dữ à, mang đống này về đi, bà làm nhiều lắm, định để cháu mỗi ngày qua ăn cơm, mà cháu thì không chịu. Toàn ăn ngoài sao tốt được, đây toàn là bà tự tay làm, về nhà cho vô nồi hấp nóng lên là ăn, tiện lắm.”
Nói rồi bà tính nhét vô túi Giang Dữ. Cậu đang định từ chối khéo thì Lâm Niệm kéo nhẹ áo cậu, đôi mắt long lanh nhìn cậu đáng thương, giọng nhỏ xíu.
“Coi như giúp mình đi mà, nếu cậu không mang về, chắc tháng sau tháng sau nữa nhà mình vẫn còn phải ăn mấy thứ này mất.”
Giọng cô chân thành đến tội nghiệp, vừa nói vừa nhanh tay nhét túi đen vô ba lô Giang Dữ vốn chỉ có mỗi quyển sách.
Giang Dữ cũng không lấy ra, chỉ hơi cúi đầu bật cười khẽ:
“Cậu thật thà ghê, không sợ bà nghe thấy hả?”
“Yên tâm đi, tai bà không thính lắm đâu.”
Lâm Niệm bật cười khúc khích:
“Cùng lắm bà chỉ nghĩ chúng mình đang thì thầm to nhỏ thôi. Rồi lại tự nhủ: Giang Dữ cái thằng nhóc này, dám thân mật với bảo bối cháu gái của bà ngay trước mặt bà à.”
Cô vừa bắt chước giọng vừa bắt chước nét mặt của bà nội, khiến Giang Dữ cười nghiêng vai, ngực khẽ run lên, tiếng cười thấp trầm lộ ra chút từ tính.
Cậu phát hiện, sự rụt rè của cô cũng có từng giai đoạn. Lúc thì ngây thơ đến mức cậu chỉ hơi trêu đã đỏ mặt tía tai, lúc thì như bây giờ, đứng sát bên mà vô tư chọc cười, hương thơm dịu ngọt trên người cô thoang thoảng quanh mũi khiến lòng cậu rung lên, vậy mà cô lại chẳng hề bận tâm.
Đến khi ánh mắt Lâm Niệm vô tình lướt qua cổ họng Giang Dữ, thấy yết hầu cậu khẽ động, nụ cười trên mặt cô mới chợt cứng lại. Không may vừa lúc đó cô húp ngụm cháo, liền bị sặc ho liên tục.
Giang Dữ khẽ nhíu mày, nhìn bóng lưng mảnh mai của cô run lên từng nhịp. Cậu muốn vỗ lưng giúp cô hay rót nước đưa tận tay, nhưng trước mặt bà nội thì chẳng có tư cách gì.
“Làm sao mà vẫn chưa khỏi hả con? Xem biết bao nhiêu bác sĩ, uống không ít thuốc rồi mà chẳng đỡ chút nào là sao vậy trời?”
Bà nội xót xa xoa lưng cháu gái, rồi móc trong túi ra một nắm thuốc đủ loại.
Giang Dữ lúc này mới phát hiện, ngăn phụ ba lô Lâm Niệm chật kín các loại thuốc viên, thuốc con nhộng, thuốc bột đủ kiểu, gần như không còn kẽ hở nào, nhìn mà giật mình.
“Đây là thuốc gì vậy?” Giang Dữ rốt cuộc không nhịn được hỏi, ánh mắt dừng chặt trên viên thuốc trong tay bà.
Bóc lớp giấy nâu ra, một viên cỡ hạt đậu phộng lộ ra, cách xa đã ngửi được mùi đắng chát pha thảo dược.
Giang Dữ nhớ rõ, cô gái này rất thích ăn ngọt, chỉ cần miệng hơi đắng đã lập tức nhăn nhó kiếm viên kẹo chua ngọt để át vị. Vậy mà bây giờ nuốt cả đống thuốc đắng thế này, không biết đã bắt đầu từ bao giờ, cũng không biết cô đã vượt qua thế nào.
Có lẽ không muốn cho cậu biết, Lâm Niệm nhận lời bà rồi nói lảng đi mấy câu. Giang Dữ cũng không truy hỏi, chỉ lặng im ăn, rõ ràng trầm mặc hẳn.
Buổi tối, gió nhẹ mơn man thổi qua, vén rèm cửa sổ hai bên. Ngoài sân trường đèn đường đã bật sáng, học sinh ba bốn người một nhóm khoác vai nhau, thoải mái cười nói đi về phía cổng.
Tiếng chuông tan học vang lên bất ngờ sau giờ tự học buổi tối, không khí vốn im ắng lập tức trở nên náo nhiệt.
Trần Âm Lạc ôm chồng vở bài tập đi tới, hất cằm đặt “rầm” xuống bàn Tôn Tề Thiên: “Bài tập tiếng Anh, cả lớp chỉ còn mình cậu chưa nộp thôi.”
Tôn Tề Thiên đang cắm cúi bấm điện thoại, tiếng “trụ bị phá hủy” vang liên tục, chiến sự gay cấn.
“Bà cố ơi là bà cố, cậu qua thu của người khác trước đi, tôi lạy cậu đừng quấy rầy tôi bây giờ.”
Nghe vậy Trần Âm Lạc liền trợn mắt: “Ai quấy rầy cậu? Tôi làm việc công minh, mà còn ai chưa nộp nữa đâu.”
“Còn anh Dữ đấy.” Tôn Tề Thiên đầu không ngẩng, chỉ hất cằm ra sau: “Anh Dữ nộp thì tôi nộp, ông đấy nói là làm.”
Trần Âm Lạc cười, rút trong chồng vở ra một quyển đặt lên trên cùng, ánh mắt lộ rõ đắc ý.
“Cậu tự nói đấy nhé, nhìn đi, Giang Dữ nộp rồi, giờ chỉ còn cậu.”
Điện thoại vang mấy tiếng “bị giết”, Tôn Tề Thiên bực tức ném úp xuống bàn, mặt như đưa đám:
“Bà cô, tổ tông, cậu tha cho tôi đi mà. Sao mỗi lần tôi bị thua, cậu lại như có hỷ sự vậy hả? Tôi kiếp trước thiếu nợ cậu chắc? Cậu chính là đến đòi nợ tôi!”
Miệng Tôn Tề Thiên nhanh như pháo, lách chách không ngừng. Lâm Niệm ngồi bên cũng hơi sững người.
Tới đây, ngoại trừ Giang Dữ, Tôn Tề Thiên là nam sinh cô quen thuộc nhất. Cô vẫn nghĩ, dù cậu ta có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng ít ra còn tôn trọng con gái. Ai ngờ hôm nay cậu tranh cãi tay đôi chẳng nể nang, cô lần đầu mới thấy.
May mà Trần Âm Lạc cũng không giận, chỉ hếch cằm chỉ quyển vở trên cùng: “Trình độ game gà còn trách ai. Tự nhìn xem, tên ai đấy.”
Tôn Tề Thiên nhìn qua, thấy rõ ràng là tên Giang Dữ, mở ra thì bài tập đâu ra đó, từng bước cẩn thận rõ ràng, xem là biết làm nghiêm túc.
Cậu ngây ra, kiểm tra đi kiểm tra lại, mới chắc chắn là chữ Giang Dữ.
Biết bao năm chơi cùng, chưa từng thấy Giang Dữ làm bài tập. Lần duy nhất thấy chữ cậu ta là lần điền giấy bảo hiểm sinh tử trước trận đấu quyền anh, chữ to khoáng đạt, mấy nét qua loa mà vẫn mạnh mẽ có lực. Cậu lúc đó liếc một cái mà nhớ đến giờ.
“Không phải chứ Giang Dữ!” Tôn Tề Thiên lập tức xù lông, “Cậu phản bội tổ chức rồi! Cậu chép bài ai cũng không bảo tôi một tiếng.”
Giang Dữ lười biếng liếc lên, mắt chạm Lâm Niệm đang cùng Trần Âm Lạc xem náo nhiệt mà cười tít mắt, má lúm lộ ra.
Cậu khẽ cong môi, gió thổi lật sách, ánh đèn trắng hắt lên mặt giấy, màn chiếu trong lớp đổi hình liên tục, núi bài tập chất cao như núi. Gió đêm lùa rèm, lá cây xào xạc. Bất giác, Giang Dữ nở nụ cười, nghĩ thầm: thế này cũng không tệ.
Trên hành lang vang lên tiếng giày cao gót, cô giáo Triệu ôm tập hồ sơ bước vào, gõ nhẹ lên bảng, cả lớp lập tức im phăng phắc.
“Các em, xin làm phiền một chút để thông báo.”
Đặt hồ sơ xuống, cô chống hai tay lên bàn, nói rõ ràng: “Tối nay tan học sớm, về thu xếp đồ đạc. Mai 8h sáng tập trung tại lớp, tổ Mỹ thuật trường mình sẽ đi thực tế 3 ngày, nhớ chuẩn bị quần áo và thuốc chống muỗi.”
Chưa nói hết, dưới lớp đã rộn lên, không khí thoáng cái sôi nổi.
“Về xong chuẩn bị tiếp cho hội thao, đây là kỳ hội thao cuối cùng thời cấp 3 của các em, hãy trân trọng mà tham gia.”
Nói rồi ánh mắt cô lướt qua dãy cuối nơi Giang Dữ ngồi. Áo khoác đồng phục mở toang, áo thun đen lỏng lẻo trên vai rộng. Hai tay nhét sâu vào gầm bàn, mắt cũng cúi theo.
“Nhưng cô phải khen một vài bạn.” Giọng cô Triệu bỗng to và sáng hẳn, “Như bạn Tôn Tề Thiên và Giang Dữ, đăng ký tham gia không chỉ một nội dung. Tinh thần tập thể thế này là tiến bộ lớn.”
Cô cười rất vui, cả lớp thì nhìn nhau ngơ ngác, ánh mắt đầy bất ngờ hướng về phía Tôn Tề Thiên đang cười đắc ý.
“Giữ trật tự, giữ trật tự, vì lớp, ai cũng có trách nhiệm.” Cậu chắp tay, nói mà mặt dày không biết ngại.
Giang Dữ không nói gì, cúi đầu nhìn tin nhắn từ Triệu Minh Triết gửi tới dồn dập, ánh mắt tối lại.
Một làn hương thoảng qua, Giang Dữ ngẩng lên, vài sợi tóc mềm của Lâm Niệm chạm vào bàn cậu, còn hơi đung đưa.
Tấm lưng mảnh của cô khẽ tựa vào bàn, vai run nhẹ theo tiếng cười của lớp. Khi tóc cô khẽ quệt qua đầu ngón tay cậu, Giang Dữ sững lại.
Cậu ngẩng nhìn ánh đèn rọi lên sách vở, giấy thi xếp đầy bàn như núi nhỏ. Ngoài cửa gió thổi, lá cây xào xạc. Khóe môi Giang Dữ bất giác nhếch lên. Cậu nghĩ, thế này cũng không tệ.
“Anh Dữ, nghĩ gì mà cười thế?” Tôn Tề Thiên thò qua. “Mới được cô khen đã vui thế à?”
Đúng lúc đó, Lâm Niệm cũng nhìn sang, cười tủm tỉm, lúm đồng tiền hiện rõ. Giang Dữ lập tức tắt cười, lườm: “Cút.”
Tôn Tề Thiên ngồi ghế xiêu vẹo, Giang Dữ đẩy nhẹ, cậu ta lật cả người lẫn ghế ra sau. Ghế cọ sàn ken két, cả lớp ngoái lại.
Triêu Văn nhíu mày gõ bàn: “Tôn Tề Thiên.”
Trước ánh nhìn của các bạn, Tôn Tề Thiên vội chống dậy, đứng nghiêm rồi hét to: “Có mặt!”
Trong nháy mắt, cả lớp chìm vào khoảng tĩnh lặng, chỉ còn âm thanh văng vằng của Tôn Tề Thiên.
Cả lớp nín thở, rồi cô Triệu bỗng phì cười quay mặt đi, cả phòng học lập tức nổ tung tiếng cười.
Lâm Niệm cũng bị chọc cười, vai run nhẹ. Nhìn gương mặt cong cong của cô, Giang Dữ cũng nghiêng đầu bật cười.
Gió thổi ngoài hiên, đèn đường cũng như nhuốm nét dịu dàng.
Tôn Tề Thiên nhìn thoáng qua Giang Dữ, cái người đang cười vô cùng thản nhiên.
Cậu ta phát hiện, dẫu quen biết Giang Dữ nhiều năm như vậy, nhưng chỉ có khoảng thời gian này khi Lâm Niệm trở về, cậu mới thả lỏng tâm trạng mà trở nên vui vẻ.
Khi sắp tan học, Trần Âm Lạc hí hửng kéo tay Lâm Niệm: “Niệm Niệm, mai phải đi xa rồi, tối nay mình ghé siêu thị mua ít đồ ăn vặt nhé.”
Lâm Niệm vừa mới gật đầu, đã thấy lớp trưởng Từ Trường Lẫm đứng ngoài cửa, hơi sững lại: “Lớp trưởng cũng đi à?”
Trần Âm Lạc đỏ mặt, lén liếc Triệu Điển rồi ghé tai Lâm Niệm thì thầm: “Từ Trường Lẫm nói nếu mình kéo được cậu theo, cậu ấy sẽ lôi cả Triệu Điển đi cùng. Giúp mình nhé?”
Giọng cô nhỏ xíu, tỏ ra vẻ làm nũng. Lâm Niệm theo bản năng liếc Giang Dữ đang ngồi cuối lớp, khoanh tay ngả lưng, đôi mắt đen sâu hoắm lạnh tanh nhìn về phía cô.
Trần Âm Lạc cũng chột dạ nhìn theo, cười gượng: “Cậu có đi không? Siêu thị gần lắm, chắc không làm mất thời gian của Lâm Niệm đâu.”
Cũng như bao người trong lớp, Trần Âm Lạc có hơi sợ Giang Dữ. Sự lạnh lùng hờ hững đó khiến ai cũng ngại tiếp xúc. Nhất là lần trước thấy tay cậu còn vương máu sau trận đánh, cô càng sợ hơn.
Con ngõ nhỏ đêm đó vừa tối vừa hẹp, đôi mắt đen láy của cậu tựa như ác ma trong màn đêm, xuyên qua đám đông, lạnh lẽo nhìn cô. Đến giờ mỗi lần nhớ lại, cô ấy vẫn thấy ớn lạnh, thậm chí còn gặp ác mộng.
Ánh mắt Lâm Niệm dừng lại trên người Giang Dữ, im lặng một lúc, cậu mới dời tầm nhìn, hờ hững đáp khẽ một tiếng.
Cuối cùng Trần Âm Lạc cũng thở phào nhẹ nhõm, cô chạy tới chỗ Từ Trường Lẫm. Vừa đến cửa sau lớp đã đụng ngay phải Tôn Tề Thiên, trên người toàn mùi thuốc lá nồng nặc. Trần Âm Lạc bị va lùi lại mấy bước, khó chịu bịt mũi:
“Cậu đi đứng có mắt không đấy?!”
Tôn Tề Thiên bị đụng cũng đau ngực, bực mình bặm môi:
“Ít gây chuyện thôi bà nội, giờ ông đây không rảnh cãi nhau.”
Nói rồi ánh mắt cậu lướt qua Trần Âm Lạc, nhìn về phía Lâm Niệm, cười hì hì: “Tối nay mời các cậu đi ăn, ngày mai đi xa rồi, coi như xả hơi. Đi không?”
Lâm Niệm hơi ngập ngừng: “Nhưng mình vừa hứa đi cùng Âm Lạc.”
“Ơ cái này dễ mà.” Tôn Tề Thiên cười gian, cúi xuống gần Trần Âm Lạc, đưa tay xoa đầu cô: “Hay tụi mình đi chung nhé, hửm? Tiểu Lạc Lạc ~”
“Biến đi, khỉ chết!” Trần Âm Lạc đỏ bừng mặt, hất tay cậu ra, liếc nhìn Triệu Điển, may mà mặt cậu ta không toát lên biểu cảm gì.
Cô nàng trừng mắt nhìn Tôn Tề Thiên, cố hạ giọng: “Đụng tới tôi lần nữa thì tôi chặt hết ngón tay đó luôn.”
Dưới ánh đèn đường thẳng tắp, Lâm Niệm và Trần Âm Lạc khoác tay nhau vừa đi vừa cười nói. Từ Trường Lẫm cũng thỉnh thoảng nhập cuộc, Triệu Điển vẫn không tỏ vẻ gì, xoay bóng rổ trong tay, đi sát bên mép đường.
Ánh đèn vàng kéo bóng mấy thiếu niên thiếu nữ mặc đồng phục học sinh dài lê thê trên vỉa hè. Ba lô trễ nặng sau lưng, tóc đuôi ngựa của Lâm Niệm nhẹ nhàng lay động trong gió, tràn ngập hương vị tuổi trẻ.
Giang Dữ đi phía sau, mắt khẽ cụp xuống, suốt dọc đường không nói gì. Mãi đến khi thấy Nam Hướng Nhụy đứng ngoài cổng trường dáo dác nhìn vào, ánh mắt cậu mới trở lại lạnh lẽo, âm u.
“Là cậu kêu cô ta đến à?”
Giọng cậu trầm thấp, lạnh buốt. Ánh mắt không nhìn Tôn Tề Thiên mà chỉ dán chặt vào Nam Hướng Nhụy, thấy cô ta đang tươi cười bắt chuyện với Lâm Niệm.
Tôn Tề Thiên không nhận ra có gì lạ, ngớ ra: “Ờ, hôm bữa Lâm Niệm về rồi cô ta cứ hỏi thăm, bảo hôm đó say quá muốn xin lỗi, mời ăn bù…”
Ngoài cổng, Nam Hướng Nhụy đã khoác vai Lâm Niệm, nói gì đó khiến không ít học sinh ngoái lại nhìn.
Nhìn khuôn mặt âm ư của Giang Dữ, Tôn Tề Thiên đột nhiên thấy có điềm chẳng lành, thử hỏi: “Làm sao vậy? Có chuyện gì không ổn sao?”
“Về sau đừng cho cô ta đến đây.”
Tôn Tề Thiên khẽ sửng sốt, mãi mà chả hiểu mô tê gì.
Ánh mắt Giang Dữ vẫn dính chặt trên hai người bọn họ, cậu cười lạnh, môi nhếch lên mang theo chút giễu cợt:
“Trong trường này ai mà chẳng biết Nam Hướng Nhụy là hạng gì. Lâm Niệm mà đi cùng cô ta, người khác sẽ nghĩ thế nào?”
Giọng nói trầm thấp, lạnh băng. Lúc này đến lượt Tôn Tề Thiên im lặng.
Giang Dữ không sai. Dù không cách biệt tuổi tác bao nhiêu, nhưng cái vẻ quyến rũ sặc mùi phong trần của Nam Hướng Nhụy khiến cô chẳng hòa hợp nổi với học sinh trường nhất trung.
Nam Hướng Nhụy xinh đẹp, suốt ngày làm “bà chủ” rảnh rỗi ở tiệm nướng trước cổng trường, kiểu chị đại mà nhiều nam sinh mơ tưởng. Miệng thường ngậm thuốc, váy dây đen gợi cảm, chỉ cần ngoắc tay là có đứa chết mê chết mệt chạy theo.
Từ lúc cô ta “xuất hiện” trước cổng trường hai năm trước, gần như ngày nào cũng là chủ đề bàn tán của đám con trai.
Đỉnh điểm là năm ngoái cô hẹn hò công khai với nam sinh lớp 12, một hot boy trong trường. Yêu đương rầm rộ suốt nửa năm.
Không biết sao sau đó cậu bạn ấy lại thân với lớp phó văn nghệ. Nam Hướng Nhụy biết chuyện, xông thẳng vào lớp cậu ta, tát liên tục hơn chục cái trước mặt cả lớp, sau đó quay người bỏ đi.
Cậu nam sinh bị đánh không dám hó hé, từ đó trở thành trò cười của cả trường.
Muốn gỡ gạc danh dự, cậu ta bắt đầu tung ảnh riêng tư của Nam Hướng Nhụy, còn bỡn cợt với bạn bè như chuyện tiếu lâm.
Từ đó, danh tiếng của cô lan khắp trường, mấy tấm ảnh bị chỉnh sửa đến chẳng ra gì.
Tôn Tề Thiên im lặng hồi lâu, gãi gãi cổ: “Cũng không cần nói khó nghe vậy chứ.”
“Khó nghe?” Giang Dữ cười lạnh, liếc cậu một cái:
“Nghe không nổi thì đừng làm mai nữa. Thích làm bà mối thì đi mở trung tâm hôn nhân ấy.”
Phía trước mấy người dường như đã bàn bạc xong. Nam Hướng Nhụy thân mật khoác vai Lâm Niệm, cô có vẻ hơi gượng gạo nhưng vẫn vẫy tay chào về phía sau.
Cánh cửa kính tiệm nướng treo biển “Tạm ngừng kinh doanh”, trong góc phòng, vài người đang ngồi thảnh thơi trên ghế sofa da. Vừa bước vào, cảm giác đầu tiên là một làn khói dày đặc trùm lên cả không gian.
Mùi khói thuốc nồng nặc lại một lần nữa len lỏi vào ngực khiến Lâm Niệm thấy khó chịu rõ rệt, cô cúi đầu ho nhẹ, vai hơi run run.
Trần Âm Lạc cẩn thận vỗ lưng cô, lo lắng hỏi: “Niệm Niệm, cậu ổn chứ?”
Tiếng ho ngày càng không kiềm lại được, Lâm Niệm lấy tay che miệng, tay còn lại khẽ xua xua như để ra hiệu không sao.
Giang Dữ liếc xéo một cái, tay đút túi quần, bước lên đá mạnh vào ghế sofa trước mặt, giọng lạnh băng: “Dập hết thuốc lá đi.”
Tôn Tề Thiên lập tức hiểu ý, hùa theo: “Mập, mở cửa sổ ra đi, cái mùi này hôi chết mất.”
Gã mập đang ngồi bị đá bất ngờ, phản xạ không kịp. Nghe thấy Tôn Tề Thiên nói, gã mới quay đầu lại nhìn thấy Giang Dữ phía sau.
Hơi bất ngờ, gã vội dụi điếu thuốc, nịnh nọt:
“Anh Dữ, hôm nay sao mấy người lại ghé qua vậy?”
Ánh mắt gã đảo qua Lâm Niệm, thấy gương mặt cô bị khói hun đến đỏ cả lên, gã cười cười, rót từ chai rượu đang dở ra ly nước, mở nắp:
“Đây là chị em tốt mà chị Nhụy nhắc đến phải không? Uống chút nước cho đỡ sốc.”
Nước trong ly không rõ đã uống bao nhiêu, Lâm Niệm chưa kịp nhìn kỹ đã định đưa tay nhận lấy thì bị một bàn tay thon dài chắn ngang.
Giang Dữ vặn chặt nắp chai, ném ly nước lại lên đùi gã mập, rồi tiện tay lấy từ quầy một chai nước khoáng, mở nắp đưa cho Lâm Niệm: “Uống cái này.”
Khi anh ta tiến lại gần, Trần Âm Lạc theo phản xạ lùi về sau hai bước, đứng cạnh Triệu Điển, rồi cũng hùa theo ho khẽ vài tiếng.
Lâm Niệm nhận lấy chai nước, nhấp một ngụm, rồi tự nhiên đặt nắp vào tay Giang Dữ.
Anh ta cứ thế yên lặng cúi đầu đứng đó, không có chút biểu hiện khó chịu nào trong ánh mắt.
Mọi người nhìn nhau, kinh ngạc đưa mắt về phía Lâm Niệm và Giang Dữ.
Không ai ngờ nổi, Giang Dữ cái gì cũng luôn tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, vậy mà hôm nay lại đích thân mở nắp nước cho con gái. Cảnh tượng này đủ khiến cả phòng chấn động cả trăm năm.
Không khí trở nên quá yên tĩnh, Tôn Tề Thiên lên tiếng làm dịu tình hình:
“Rồi rồi, đừng đứng đực ra nữa, ngồi đi. Mập, Bọ Cạp, mấy ông cũng đừng hút thuốc nữa, bạn học tôi toàn học sinh nghiêm túc đấy, đừng hù người ta.”
Khói thuốc dần tan, mọi người lần lượt ngồi xuống. Lâm Niệm ngồi ở vị trí ngoài cùng, đối diện với Giang Dữ.
“Lâu lắm mới có ngày chị Nhụy và anh Dữ cùng đến, không chơi tí thì phí. Bọ Cạp, chơi trò gì đi.” Gã mập uống một ngụm rượu, lên tiếng.
Gã tên Bọ Cạp đúng như biệt danh, cánh tay xăm nguyên con bọ cạp khổng lồ quấn quanh vai.
“Được thôi.” Gã lấy ra hộp xúc xắc, lắc lắc: “Chơi xúc xắc nhé? Ai ra số mấy thì uống bấy nhiêu. Kí.ch thích lắm!”
Nói rồi, gã liếc sang Lâm Niệm: “Sao nào, em gái, chơi được không?”
Lâm Niệm lắc đầu, hàng mi cụp xuống.
Cô không thích không khí này, ồn ào, hỗn tạp, không giống tuổi học sinh.
Nhưng không hiểu sao, lúc nãy cô lại không thể từ chối lời xin lỗi của Nam Hướng Nhụy, mơ màng thế nào lại tới đây.
“Không sao, anh dạy em.” Bọ Cạp cười, định dịch sát lại thì bị một ánh mắt lạnh lẽo quét ngang, khiến gã rùng mình như bị lạnh sống lưng.
“Đủ rồi đó.” Tôn Tề Thiên chậc một tiếng: “Tôi nói rồi, bớt bớt lại đi. Nhìn mấy đứa tụi nó coi, có đứa nào trông giống uống được đâu?”
“Vậy chơi gì giờ?” Gã mập thở dài.
“Có trò này hay.” Nam Hướng Nhụy chen lời: “‘Bạn có, tôi không’ chơi bao giờ chưa?”
Mọi người nhìn nhau, Trần Âm Lạc thì thầm với Lâm Niệm: “Niệm Niệm, cậu chơi chưa? Tớ chơi rồi, vui lắm.”
Nam Hướng Nhụy liếc nhìn Giang Dữ, cậu không có biểu cảm gì, coi như đồng ý.
“Giờ tôi nói luật nhé.” Nam Hướng Nhụy cười nhẹ, giọng rõ ràng: “Mỗi người giơ một bàn tay lên, tôi sẽ hỏi vài câu, ai đã từng làm thì hạ một ngón tay xuống, ai chưa làm thì phải uống một ly rượu.”
Mọi người gật đầu, nhân viên mang rượu ra đầy bàn. Trần Âm Lạc theo phản xạ siết chặt tay Lâm Niệm.
“Lần lượt từng người hỏi nhé, công bằng.” Nam Hướng Nhụy nhìn Giang Dữ: “Giang Dữ, cậu chơi chứ?”
Bình thường những trò như này Giang Dữ chưa bao giờ tham gia, toàn ngồi uống rượu, hút thuốc, thậm chí lười nhìn. Nhưng mọi người vẫn như lệ thường hỏi trước.
Cậu khẽ “ừ”, rồi cũng giơ tay lên.
Nam Hướng Nhụy khựng lại một giây, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường: “Vậy để tôi bắt đầu câu đầu tiên.”
Chưa nói xong, Bọ Cạp đã giành lấy, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía Lâm Niệm: “Được rồi, để tôi mở màn. Câu đầu tiên ‘Ai còn trinh?’”
Vừa hỏi xong, đám học sinh trường trường trung học số 1 cứng đờ. Mặt Lâm Niệm đỏ ửng, Trần Âm Lạc xấu hổ úp mặt vào tay cô, Triệu Điển cũng nhíu mày.
Thấy Bọ Cạp nhìn Lâm Niệm không kiêng dè, Từ Trường Lẫm cau mày, định lên tiếng thì một giọng lạnh lẽo vang lên:
“Chơi thì chơi, không chơi thì cút.”
Giang Dữ vẫn không biểu cảm, mái tóc lòa xòa che lấp chân mày, đôi mắt đen sâu thẳm không đoán được cảm xúc, nhưng giận dữ và cáu bẳn đã không thể giấu được nữa.
Bọ Cạp bị ánh mắt cậu ép đến cứng cả người, vội đổi giọng: “Câu đầu nhẹ thôi, ai từng yêu rồi thì hạ một ngón.”
Câu này chẳng nghiêm túc gì, mọi người cười ồ, lần lượt hạ một ngón tay.
Lâm Niệm liếc nhìn Giang Dữ, cậu cũng đang nhìn cô. Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, Giang Dữ khẽ cong môi, tự cầm ly rượu uống cạn.
Mặt cậu đỏ lên, lan đến tận cổ. Từ Trường Lẫm định giúp Lâm Niệm uống thay, cô từ chối.
Giang Dữ khẽ liếc cô, lặng lẽ đẩy chai nước qua, gật cằm: “Uống cái này đi.”
Lâm Niệm lắc đầu, cầm ly rượu nhấp một ngụm, vị cay xộc lên đầu lưỡi, cô nhắm chặt mắt, dốc hết vào họng.
Cay quá, cô ho khẽ, đôi mắt hoe đỏ.
Bọ Cạp tặc lưỡi: “Em chưa từng uống rượu à?”
Lâm Niệm gật đầu.
“Biết vậy đã bảo em uống nước rồi.” Tên mập cười một tiếng, “Nếu không bên ngoài lại rộ lên tin đồn bọn anh bắt nạt mấy cô gái nhỏ.”
Lâm Niệm đặt ly xuống, nhẹ giọng nói: “Mình thua rồi, phải chịu thôi.”
Giọng nhẹ nhàng, dịu dàng nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.
Nói dứt câu, Trần Âm Lạc bên cạnh cũng ngửa cổ uống cạn một ly, nước mắt cay đến suýt trào ra nhưng vẫn cố nuốt xuống, không biết vì sao lại thấy bừng bừng hứng khởi.
“Có câu nữa không? Chơi tiếp đi!”
“Cậu không sao chứ?” Lâm Niệm lo lắng nhìn cô ấy, ánh mắt đảo qua thì thấy Triệu Điển cũng hạ một ngón tay, gương mặt dửng dưng nhìn đống chai rượu trên bàn.
Lâm Niệm im lặng, lúc này Nam Hướng Nhụy vừa hay nói tiếp: “Cuối cùng cũng tới lượt tôi rồi nhé. Câu thứ hai, Có người mình thích không?”
Câu này có chiều sâu hơn một chút.
Nhưng thích là gì? Cảm giác đó quá đỗi mơ hồ. Đến cả Tôn Tề Thiên vốn dày dạn cũng ngẫm mãi không ra, đành cầm ly uống hết.
Rồi Triệu Điển, tên mập, Bọ Cạp đều lần lượt uống rượu.
Giang Dữ ngẩng đầu nhìn Lâm Niệm. Cô không nhìn cậu, chỉ cụp mắt, tay giấu dưới bàn, không hề có ý định uống.
“Niệm Niệm, chẳng lẽ cậu có người thích rồi?” Trần Âm Lạc ngạc nhiên hỏi.
Lâm Niệm im lặng. Cô cảm nhận được ánh nhìn xung quanh đổ dồn về mình, nhưng không dám nhìn Giang Dữ.
Cô sợ ánh mắt mình quá chân thành sẽ bị phát hiện.
Huống hồ Giang Dữ cũng không uống. Cô vẫn không biết, liệu cậu có người thích hay chưa.
“Mình không chắc.” Lâm Niệm khẽ nói: “Nhưng mình không muốn uống ly này.”
Trò chơi cứ thế tiếp diễn từng vòng.
Sau đó Giang Dữ không nói thêm gì, chỉ yên lặng ngồi đó, ánh mắt sâu thẳm và phức tạp, dường như đang suy nghĩ điều gì đó rất khó nói.
Trên bàn, những ly rượu dần dần bị uống sạch.
Cả buổi tối, Bọ Cạp cứ “em gái em gái” không ngừng miệng, rõ ràng mới quen vài tiếng mà cứ tỏ ra thân thiết lắm.
Đến vòng cuối cùng, bọn họ chơi lớn, thua là phải uống liền một hơi bảy tám ly rượu.
Không may, Lâm Niệm lại thua.
Từ Trường Lẫm ngồi cạnh, vừa nghe tiếng mọi người xúi giục liền tự nhiên cầm lấy ly rượu thay cô.
“Em gái nhỏ có bạn trai tốt thật đấy, uống nhiều vậy mà vẫn đỡ rượu cho.”
Lâm Niệm đã hơi ngà ngà say, má đỏ ửng, không phản bác gì.
Cô ngồi cũng không còn vững nữa, đầu nghiêng nghiêng suýt dựa lên vai Từ Trường Lẫm, rồi lại hoảng hốt ngồi thẳng dậy.
Từ Trường Lẫm khẽ cười, dịu giọng nói: “Nếu khó chịu thì nghỉ chút đi, hoặc để tôi đưa cậu về.”
Cả bàn như được dịp coi cặp đôi nhỏ “phát đường”, ai cũng cười ồ lên, tiếng trêu chọc, bàn tán vang rộn.
Giữa tiếng ồn ào náo nhiệt ấy, Giang Dữ vẫn không nói gì, gương mặt lạnh tanh, từng ly từng ly rượu trên bàn đều bị cậu uống sạch.
Không ai còn cười nữa.
Ngay cả Bọ Cạp cũng bắt đầu lắp bắp: “Dữ… anh Dữ, anh…”
Còn chưa kịp nói hết câu, ly rượu cuối cùng đã bị Giang Dữ dốc cạn.
Cạch! Tiếng ly rượu đập mạnh xuống mặt bàn vang lên như tiếng sét, khiến cả bàn im phăng phắc.
Lâm Niệm giật mình, cả người run lên. Xung quanh im lặng như tờ, không một ai dám lên tiếng.
Giang Dữ đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo quét qua từng người đang ngồi trên ghế sô pha, giọng nói nhàn nhạt nhưng lại lạnh thấu xương: “Đủ rồi chứ? Nếu đủ rồi thì đưa mấy người này về.”
Đám bạn học trường trung học số một ai nấy đều đã say mềm, ngồi ngả nghiêng như sắp đổ.
Bọ Cạp nhanh nhảu mở lời trước, như thể rất biết nhìn mặt mà nói chuyện: “Vậy… vậy để tôi đưa em gái Lâm Niệm về nhé?”
Sắc mặt Giang Dữ càng lúc càng trầm xuống.
Tôn Tè Thiên lập tức đấm vào eo của anh ta: “Đưa cái em gái anh ấy.”
Dứt lời, cậu nhướng cằm với Từ Trường Lẫm và Triệu Điển, “Được rồi, anh với tên mập đưa hai người này về đi. Còn cô gái này để Nam Hướng Nhụy đưa. Kẻo người lớn nhà người ta thấy rồi lại hiểu nhầm.”
Ánh đèn vàng mờ hắt xuống sofa, tạo thành những bóng người chập chờn, nhòe nhoẹt trong không gian nửa tĩnh lặng nửa tàn cuộc. Sau khi nhóm Tôn Tề Thiên lục đục rời đi, quán nướng vốn ồn ào bỗng rơi vào im lặng, chỉ còn lại Giang Dữ và Lâm Niệm, người thì mặt lạnh như tiền, người thì má đỏ hây hây vì men say.
Hai ánh mắt chạm nhau trong ánh sáng mờ nhạt, lặng thinh mà lại tràn đầy sóng ngầm.