Chạm Lửa

Chương 25: Cầu phúc



Tiếng chuông vang lên cùng mùi đàn hương nhàn nhạt lan tỏa khắp ngôi chùa cổ tĩnh mịch. Trước đại điện, hương khói cuồn cuộn như tơ, Lâm Niệm và Trần Âm Lạc quỳ gối thành kính, hai tay chắp lại, đầy lòng thành.

Giang Dữ tựa người lười biếng bên bức tường đỏ ngoài cửa điện, ánh mắt chưa từng rời khỏi dáng hình bên trong.

Thời tiết oi ả, trên núi lại gần như không có tín hiệu điện thoại, mấy cậu bạn xung quanh sớm đã sốt ruột không yên.

Một người buồn bực mở miệng: “Tôi hỏi thật chứ, quỳ ở đây có ích gì không? Nếu có thì tôi cũng quỳ vài trăm cái, cầu cho mặt trời bớt chói mà đốt mắt tôi.”

Câu này vừa dứt, nhóm bạn cười ồ lên, có người hùa theo: “Người ta đang cầu bình an đấy, ai như ông, bắt Quan Âm bắn nắng cho ông à, đầu óc có vấn đề à?”

Nghe đến đây, Giang Dữ, từ nãy đến giờ vẫn im lặng, bất ngờ cất tiếng.

Giọng cậu trầm mát lạnh lùng, liếc mắt sang người vừa nói: “Đây là cầu bình an?”

“Phải mà, anh Dữ, cậu không biết hả?”

Cậu kia đắc ý lắm, như thể vừa tìm được cơ hội thể hiện hiểu biết: “Đây là Quan Âm Bồ Tát, người ta cầu an lành với tình duyên. Bên cạnh là Văn Thù Bồ Tát, cầu học hành, còn kia là Địa Tạng Vương Bồ Tát.”

Cậu ấy bắt đầu liệt kê từng vị Phật theo thứ tự, ánh mắt lúc đầu còn lơ đãng mà giờ đã sáng rỡ tự hào.

Tôn Tề Thiên cười khẩy: “Học hành thì chẳng thấy cậu tiến bộ gì, vậy mà mấy chuyện này thì thuộc vanh vách.”

Cậu kia cười hì hì: “Tại mẹ tôi tin Phật mà, cứ bắt tôi đi chùa cầu Văn Thù suốt, đi nhiều thành quen.”

Bên cạnh có người chọc: “Tôi thấy mẹ cậu khỏi cần cầu cho cậu nữa, qua xin Quan Âm cho cậu một phiên bản mới đi, chứ bản chính phế quá rồi.”

Mấy người phá lên cười, chỉ có Giang Dữ là không cười. Cậu cụp mắt, lại nhìn vào điện.

Một lúc lâu sau, cậu mới hờ hững hỏi: “Tề Thiên, cậu tin Phật không?”

Tôn Tề Thiên cũng quay mắt nhìn về phía ngôi điện, trong lớp không ít bạn đang xếp hàng thắp nhang cầu khấn trước tượng Văn Thù Bồ Tát. Bảo là tin thì không hẳn, nhiều khi cũng chỉ là theo phong trào, cầu cho tâm lý yên ổn.

Cậu lắc đầu: “Còn cậu?”

Dưới chân sư tử đá, có một bà cụ tóc bạc đang ngồi bán hoa, lưng còng gập, phơi mình trong nắng mà vẫn lặng lẽ xếp từng bó hoa cẩn thận.

Giang Dữ nhìn bóng lưng gầy nhỏ kia, hồi lâu sau mới mỉm cười.

“Trước kia thì không.”

“Hả?”

Tôn Tề Thiên còn chưa hiểu gì, đã thấy Giang Dữ rướn người dậy, đi thẳng đến sạp bán hoa của bà cụ. Cậu cúi người, từ giữa những bó hoa chọn ra một nhành duy nhất, đóa dành dành trắng muốt.

“Ê, cậu mua hoa làm gì vậy?” Tôn Tề Thiên ngơ ngác, suýt bật cười, “Chọn mỗi một bông nữa chứ, ki bo thế?”

Giang Dữ không đáp, lặng lẽ đi đến trước cửa điện, nhẹ nhàng đặt bông hoa lên chiếc balo màu hồng nhạt của cô gái đang quỳ bên trong.

Lâm Niệm và Trần Âm Lạc vừa rời điện xong, mỗi người cầm theo hai dải lụa đỏ, chuẩn bị đến cây cầu nguyện treo điều ước. Vừa bước ra đã trông thấy bông hoa trắng rực rỡ đặt đơn độc trên balo, dưới ánh mặt trời như phát ra ánh sáng trong veo.

“Trời ơi, Niệm Niệm, có ai tặng hoa cậu kìa?” Trần Âm Lạc khoa trương reo lên, “Đẹp quá đi mất!”

Lâm Niệm hơi khựng lại, nhìn quanh, bốn phía trống trải, chẳng thấy ai khả nghi cả.

“Có lẽ ai đó để quên ở đây thôi.”

Cô vừa nói xong, bà cụ bán hoa đã bật cười hiền: “Không đâu, là có một nam sinh tặng đấy, nhìn khá bảnh, mấy người bọn họ đứng đợi ở kia khá lâu, thấy hai cháu ra thì mới đi.”

Trần Âm Lạc cúi xuống nhìn bông hoa trong tay bạn, ánh mắt lấp lánh:

“Cơ mà, mình thấy hoa này giống cậu thật đó, Niệm Niệm. Trắng trẻo, mỏng manh, thơm nhẹ, vừa thuần khiết vừa non~”

Cô nàng còn cố tình ghé sát tai Lâm Niệm, giọng kéo dài đầy ám muội. Lâm Niệm đỏ bừng mặt, cuống cuồng đeo balo lên lưng, liếc trộm bà cụ.

“Cậu đừng nói linh tinh.”

Giọng cô nhỏ như muỗi, tai hồng tới sắp nhỏ máu.

“Nhìn đi, còn bảo không, nhìn mặt là biết ngay~”

Trần Âm Lạc phá lên cười, không kiêng dè gì nữa.

Ánh nắng dịu dần, trời dần xám xịt như báo hiệu mưa. Cây cầu nguyện trước điện được treo kín lụa đỏ, từng nét chữ là từng điều ước tha thiết trong lòng mỗi người.

Lụa đỏ lay động giữa gió và tán cây, tựa như một phong cảnh rực rỡ yên bình giữa chốn linh thiêng.

Trong vô số dải lụa, có hai mảnh được buộc chặt cùng một cành cây, nhẹ nhàng đong đưa trong gió.

Một dòng viết: Mong bà sớm khỏi bệnh, người thân và bạn bè đều bình an, vui vẻ.

Dòng còn lại viết: Những ngày sau này, Giang Dữ phải luôn vui vẻ, phải được rất nhiều rất nhiều người yêu quý.

Gió thổi rì rào, đoàn học sinh bắt đầu tập hợp trở về ký túc. 

Hai hàng chữ cứ thế bay phấp phới trong gió, lặng lẽ lưu lại nơi ngôi chùa yên tĩnh và đẹp đẽ này.

Vừa trở lại ký túc, Lâm Niệm đã thấy giường mình bị chất đầy rác và mớ đồ linh tinh. Mấy cô bạn chung phòng đi cùng Bạch Tịnh còn mặt dày ném cả bao bì đồ ăn đã qua sử dụng lên giường cô, không chút kiêng dè.

Trần Âm Lạc lập tức bùng nổ, chỉ vào chiếc giường, giọng đầy phẫn nộ: “Cái này là ai làm?!”

Cô gái tóc búi cười khẩy một tiếng, lạnh lùng nói:

“Không phải chỗ đấy là để bỏ rác à? Không bỏ rác thì bỏ cái gì?”

“Các cậu bị thần kinh à?! Đúng là mở rộng tầm mắt Các đấy! Tôi lớn từng này chưa từng gặp đứa nào vô liêm sỉ như các cậu!”

Ánh mắt Trần Âm Lạc đỏ hoe khi quay lại nhìn tấm đệm trải bị bẩn loang lổ. Biết Lâm Niệm từ lâu, cô thừa hiểu người bạn này luôn giữ gìn bản thân sạch sẽ gọn gàng đến mức nào. Nhìn giường bị bôi bẩn thành ra thế kia, trong lòng cô như có lửa đốt.

Trong mắt cô, Lâm Niệm luôn là một đóa dành dành trắng tinh không nhiễm bụi. Thấy bạn bị bắt nạt trắng trợn như vậy, cô vừa tức giận vừa đau lòng.

“Lạc Lạc, đợi đã.” Lâm Niệm lặng lẽ nhìn chiếc giường một lúc, rồi ngăn Trần Âm Lạc lại khi cô đang định lao lên.

Cô ngước mắt nhìn đám người đối diện, giọng trầm tĩnh: “Ai là người ném?”

Nhóm con gái đưa mắt nhìn nhau, mỗi người đều đùn đẩy, chẳng ai đứng ra nhận.

“Nói đi chứ? Dám làm mà không dám nhận à?! Lén lút làm chuyện xấu sau lưng người khác thì sớm muộn gì cũng gặp báo ứng thôi!”

Trần Âm Lạc hét lớn, giọng đầy căm phẫn.

“Là tôi đấy. Có vấn đề gì không?”

Đúng lúc đó, Bạch Tịnh từ ngoài vào, vừa rửa tay xong, khoanh tay đứng đó, ngẩng đầu đầy kiêu ngạo.

Căn phòng bỗng lặng ngắt. Ánh mắt Lâm Niệm lúc này vốn dĩ bình thản, bỗng chốc tối đi một chút.

Cô cúi người, ôm lấy toàn bộ đống rác cùng tấm drap giường, sau đó thản nhiên bước đến cạnh giường Bạch Tịnh, ném tất cả lên đó.

Một động tác dứt khoát, gọn gàng, không hề dao động.

Chiếc drap hồng phấn lập tức bị bẩn lem bởi rác, vết ố rõ mồn một. Bạch Tịnh sững người vài giây, sau đó gào lên: “Lâm Niệm, cậu bị điên à?! Thật sự nghĩ tôi không dám động đến cậu sao?!”

Cô ta lao tới, tay giơ lên định tát, nhưng ngay lúc đó, cổ tay đã bị một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn chặn lại giữa không trung.

Lâm Niệm ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh, giọng đều đều nhưng rõ ràng từng chữ:

“Tôi bình thường không thích chấp nhặt, không có nghĩa là ai muốn bắt nạt cũng được.”

Không ai ngờ cô gái nhỏ nhắn ấy lại có sức mạnh ngăn được cú vung tay kia.

Suốt mười mấy năm qua, Lâm Niệm hầu như chưa từng va chạm với ai, chuyện gì có thể giả vờ không nghe thì sẽ im lặng bỏ qua. Vậy mà hôm nay, cô lại đứng ra nói những lời này, bản thân cô cũng ngạc nhiên không kém.

Có lẽ là do mấy tin đồn nhảm nhí giữa Bạch Tịnh và Giang Dữ đã tích tụ quá lâu, khiến cô bức xúc thay cậu mà bộc phát.

Lâm Niệm gần như chắc chắn, Giang Dữ không thể nào thích loại người như Bạch Tịnh , nên lời đồn nhất định là do ai đó bịa ra và khả nghi nhất chính là cô ta.

Từ khi Giang Dữ bảy tuổi chuyển đến trấn nhỏ kia, thì việc bảo vệ cậu, ủng hộ cậu, gần như đã khắc sâu vào bản năng của Lâm Niệm.

Bạch Tĩnh bị hất tay ra, liền túm lấy tóc Lâm Niệm muốn đánh, nhưng Trần Âm Lạc từ nãy đã thủ sẵn điện thoại, giơ lên quay lại toàn bộ quá trình.

“Đánh đi, ai sợ ai?! Tôi quay hết rồi đấy! Tý nữa gửi thẳng cho cô Triệu, không thì gửi lên phòng giám thị, đăng lên diễn đàn trường, lên cả cổng thông tin sở giáo dục cũng được. Xem xem ai mới là đứa bị xử lý. Tôi nói thật đấy, xem bọn cậu còn mặt mũi nào ở lại trường này không!”

Trần Âm Lạc không hề sợ hãi, đứng chắn trước Lâm Niệm. Cả lớp ai cũng biết cô nói được làm được, rất có khí phách.

Huống hồ ban giám hiệu trường này vốn luôn đứng về phía những học sinh giỏi, chưa chắc đã không muốn nhân cơ hội này dọn dẹp những thành phần cá biệt như Bạch Tịnh.

Bên ngoài phòng ký túc, càng lúc càng có nhiều người vây xem. Cô gái tóc búi bắt đầu lộ vẻ chột dạ, kéo Bạch Tịnh lại, thì thầm mấy câu bên tai.

Cuối cùng, Bạch Tịnh vẫn phải rút lui, trước khi đi còn hằn học liếc một cái, nghiến răng nghiến lợi: “Lần này coi như cậu giỏi! Chờ đấy!”

Buổi tối, sương núi lạnh hơn nhiều.

Chăn đệm bị ném đi hết, chỉ còn lại ván giường trơ trọi. Trần Âm Lạc rủ cô ngủ chung, nhưng Lâm Niệm từ chối.

Cô trải vài bộ quần áo lên giường, nửa đêm bị gió lạnh thổi tỉnh giấc, phát hiện những nốt mẩn đỏ trên người càng ngứa rát, lưng và hông bị giường cấn đến đỏ ửng một mảng lớn.

Đêm khuya luôn khiến người ta yếu mềm.

Trong bóng tối tĩnh lặng, khi cơn gió lạnh lướt qua tóc, khoé mắt Lâm Niệm bất giác ươn ướt.

Đây là lần đầu tiên cô bị công kích trắng trợn như vậy, lần đầu bị người ta mắng những lời khó nghe, cũng là lần đầu phải căng thẳng đối đầu kịch liệt với ai đó.

Bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, nếu khi đó Bạch Tịnh thật sự tát xuống, chẳng lẽ cô sẽ lao vào đánh nhau trước mặt bao người?

Nghĩ càng nhiều, càng thấy tủi thân, Lâm Niệm co người trong chiếc áo len bà ngoại bắt nhét vào balo, ánh mắt vô thức nhìn về phía nhành dành dành đặt nơi đầu giường.

Ánh trăng xuyên qua tầng tầng bóng cây, chiếu lên cánh hoa trắng ngần. Dưới tia sáng nhạt nhòa ấy, bông hoa như được thổi hồn, trở nên sống động lạ kỳ.

Lâm Niệm đưa tay cầm lấy nhành hoa, khoé môi khẽ cong lên.

Trong đôi mắt dịu dàng như mặt nước mùa thu, ánh sáng trăng dịu dàng phản chiếu, mang theo một nét mềm mại lạ thường.

Tim cô đập loạn lên, cô khe khẽ chạm đầu ngón tay vào cánh hoa.

Từ giây phút chạm vào đó, cô đã đoán được, nhất định là do một “tên nhát gan” nào đó vụng trộm để lại.

Ánh trăng hoà vào rừng núi mênh mang. Cả những tủi thân và bức bối trong lòng cô cũng như gió núi, lặng lẽ trôi đi.

Cô nhẹ nhàng đặt bông hoa lên ngực, nơi trái tim đang đập rộn ràng, ôm chặt lấy nó, rồi an tâm chìm vào giấc ngủ.