Hành lang vắng lặng, Giang Dữ khoanh tay tựa bên cửa sổ, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, ánh mắt thờ ơ dõi theo màn mưa lất phất ngoài trời.
Triệu Minh Triết trong bộ vest chỉnh tề, đứng cạnh cậu. So với lần gặp trước, ông già đi trông thấy, dù mới ngoài bốn mươi, hai bên tóc mai đã lấm tấm bạc.
“Bố đã bàn với bố nuôi của con rồi. Ông ấy đồng ý để bố đưa con đi, chỉ cần con gật đầu. Ông nội con cũng nói, tài sản trong nhà đều có thể để lại cho con, miễn là con chịu quay về nhà họ Triệu. Bố sẽ bồi thường cho nhà họ Giang một khoản.”
Khác với thái độ bực bội thường thấy, lần này Giang Dữ im lặng, thản nhiên nghe ông nói xong, ánh mắt vẫn lãnh đạm hướng ra ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, cậu bật cười khẽ: “Ông ấy tất nhiên sẽ đồng ý rồi. Ước gì tôi biến khỏi cái nhà đó luôn ấy chứ.”
Triệu Minh Triết thấy có hy vọng, vội hỏi: “Vậy con nghĩ sao?”
Giang Dữ giọng nhàn nhạt, mắt không rời ngoài trời mưa:
“Giúp tôi một việc, tôi sẽ đi với các người. Sau này cần thiết thì dưỡng lão lo hậu sự cũng được. Nhưng tôi ở đâu là chuyện của tôi, hộ khẩu cũng phải tách riêng.”
“Tiền nong thì khỏi. Ông đây không ham.”
Lời “ông đây không ham” khiến Triệu Minh Triết nghẹn họng. Xuất thân thư hương, ông luôn khinh thường kiểu người hút thuốc, đánh nhau, sống hoang như Giang Dữ. Trớ trêu thay, con trai ruột của ông lại chính là hình mẫu đó.
Giang Dữ lại nói, giọng vẫn bình thản:
“À mà tiền bồi thường cũng khỏi cần. Tôi sớm trả gấp đôi rồi. Giờ cho thêm chẳng phải quá rẻ cho nhà đó sao?”
Triệu Minh Triết có phần lúng túng: “Dù sao nhà họ Giang cũng nuôi con bao năm, ân nghĩa vẫn phải có chứ.”
Giang Dữ không trả lời, chỉ búng tàn thuốc ra ngoài cửa sổ.
“Giúp chuyện gì? Phải làm sao?” Ông hỏi, đổi sang giọng dè dặt.
“Ông có quen lãnh đạo trường trung học số 1 đúng không?”
“Ừ, hiệu trưởng với bí thư trường đó đều là học trò ông nội con tài trợ học hành, cũng xem như có tình nghĩa.”
Ánh mắt Giang Dữ dần trở nên âm u, nhưng khóe môi lại nhếch lên một đường cong kỳ dị. Cậu nói lạnh nhạt:
“Trường trung học số 1 có đứa tên là Bạch TỊnh, bắt nạt bạn học, lập bè kết phái. Như vậy chẳng đáng bị đuổi học sao?”
Triệu Minh Triết hơi bất ngờ: “Là con gái à? Đuổi học thì hơi nặng tay. Trước giờ con cũng đâu quan tâm mấy chuyện này?”
“Giờ thì quan tâm rồi.” Giang Dữ dập tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác một cú hoàn hảo.
Cậu quay lại, nhìn ông chằm chằm: “Tôi đã nói tôi không đánh con gái, nhưng cũng đâu bảo là sẽ tha cho cô ta.”
Triệu Minh Triết chau mày, còn đang do dự.
“Không muốn giúp à?” Giang Dữ nhướng mày, mặt không biểu cảm.
“Giúp, giúp chứ! Ngoài điều kiện đó còn gì nữa không?” Ông vội nói.
Triệu Minh Triết hiểu rõ con trai mình, tính cách cực đoan, tâm lý âm u, đúng như người ta đồn: điên. Đứa con gái kia mà bị Giang Dữ trả thù, hậu quả không dám tưởng tượng. Ông đã từng vào trại, biết rõ nơi đó khắc nghiệt thế nào. Ông không muốn Giang Dữ phải bước vào con đường đó thêm lần nữa.
Lúc hai người chia tay, Giang Dữ lướt qua ông, môi nhếch lên một nụ cười kỳ quặc, trong mắt không chút cảm xúc, giọng khàn khàn:
“Tôi vẫn luôn thắc mắc, tôi với vợ ông, không, vợ quá cố, giống nhau đến thế, ông nhìn tôi không thấy sợ? Không thấy rợn người, ác mộng về đêm à?”
Nói xong, cậu đút tay vào túi quần, quay lưng bỏ đi, dáng vẻ vừa lười nhác vừa lạnh lẽo.
Quanh đó lặng ngắt, đến cả tiếng gió cũng khẽ khàng.
Triệu Minh Triết đứng yên rất lâu, cuối cùng mới cúi đầu, môi khẽ run, tay buông thõng không còn sức.
Dưới tầng, Giang Dữ đứng đợi thêm một lúc cho gió thổi sạch mùi khói thuốc trên người, rồi mới men theo hành lang dài đến ngoài phòng bệnh.
Không biết Nam Hướng Nhụy rời đi từ lúc nào, chỉ còn Lâm Niệm đứng đó, mặc áo bệnh nhân sọc trắng xanh, khoác thêm áo khoác ngoài.
Mái tóc đen ngoan ngoãn xõa bên vai. Cô ngẩng lên, đôi mắt hạnh nhìn cậu, làn da trắng gần như tái nhợt dưới ánh đèn vàng.
Giang Dữ khựng lại, mất một lúc mới dời mắt đi, khẽ hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Có lẽ là do mưa khiến tâm trạng con người dễ yếu mềm, Lâm Niệm cụp mắt, lí nhí “ừm” một tiếng.
“Vậy thì nghỉ ngơi đi. Cô Triệu, cô giáo Triệu bảo anh cậu đã xin nghỉ giúp rồi, dạo này không cần đến trường.”
Lâm Niệm lại “ừm” một tiếng.
Hành lang trống trải, thỉnh thoảng có bệnh nhân hay người nhà đi ngang qua, ai nhìn thấy hai người họ cũng đều liếc sang.
Cây dù dựng sát cửa phòng, nước mưa ròng ròng nhỏ xuống nền.
Giữa hai người phủ một tầng im lặng khó nói, thật lâu sau Giang Dữ mới lên tiếng: “Mưa vẫn lớn quá, tôi về trước đây.”
Vừa dứt lời, cô gái bỗng nhào tới ôm chặt lấy cậu, chiếc áo khoác tuột xuống đất.
Cô kiễng chân, cả khuôn mặt vùi vào lòng ngực cậu.
Cái ôm quá chặt, khiến Giang Dữ cảm thấy nghẹt thở.
“Lâm Niệm.” Cậu khẽ gọi.
Lâm Niệm lắc đầu, vẫn ôm lấy cậu, không nói gì.
“Niệm Niệm?” Giang Dữ hơi dò xét.
Cô chỉ “ừm” một tiếng, giọng rất khẽ.
Nhìn mái tóc mềm mại của cô, ánh mắt Giang Dữ dần dịu lại. Cậu khẽ bật cười, lồng ngực rung nhẹ khiến Lâm Niệm đỏ rần cả vành tai.
Giang Dữ cúi sát bên tai cô, giọng trầm thấp, khóe môi nhếch lên vẻ trêu chọc:
“Sao thế? Không nỡ buông ra à? Muốn tôi ngủ lại đây tối nay sao?”
Âm thanh khàn khàn vọng bên tai khiến Lâm Niệm thấy ngứa ngáy tận tim, cô đỏ mặt cúi đầu, khẽ đẩy cậu ra.
Cô không nói, Giang Dữ cũng im lặng. Bóng cậu cao lớn phủ trùm lên người cô dưới ánh đèn.
Cô ngẩng lên nhìn trộm, chạm phải ánh mắt nửa cười nửa không của cậu, tim đập loạn, vội vàng chạy trốn vào phòng.
“Mình, mình đi lấy ô cho cậu.”
Cửa phòng đóng “rầm” một tiếng. Giang Dữ đứng đó, hai tay đút túi, nhìn cánh cửa khép lại rồi khẽ cười, lẩm bẩm:
“Ngốc thật, trêu tí đã đỏ mặt.”
Sau vụ rơi xuống nước, Lâm Niệm phải ở viện thêm vài ngày. Hệ hô hấp vốn yếu, giờ càng dễ bị cảm lạnh, hắt hơi cũng khổ sở. Mẩn đỏ trên người tuy đã bôi thuốc, nhưng vết cào vẫn chưa lành hẳn.
Tận đến trước ngày hội thao, cô mới được về trường.
Thông báo Bạch Tịnh bị đuổi học được dán to giữa sân trường, khiến nhiều học sinh tụ lại bàn tán.
Vừa bước vào lớp, Lâm Niệm đã thấy các bạn đều mặc đồng phục thể thao, tụm năm tụm ba bàn chuyện thi đấu.
Trần Âm Lạc mặc đồng phục đỏ rực, tóc buộc đuôi ngựa cao vút, chạy tới chỗ cô, đầy năng lượng.
“Cậu cuối cùng cũng quay lại rồi, Niệm Niệm! Gần đây thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?”
Cô kéo tay Lâm Niệm, giọng mang chút đắc ý: “Cậu không biết hôm đó mình sợ muốn chết! May mà đám Bạch Tịnh bị đuổi rồi, cả lớp vốn chẳng ưa gì bọn nó, giờ ai cũng hả hê.”
Lâm Niệm liếc lên màn hình thông báo, không tỏ cảm xúc gì.
Cô vốn chẳng có thù oán gì với Bạch Tịnh, nếu không phải chuyến đi kia, chắc cũng chẳng bao giờ dính líu đến nhau.
“Còn mấy người kia đâu? Lớp hôm nay vắng nhiều vậy?” Cô nhìn quanh, không thấy người muốn gặp.
Trần Âm Lạc cười tủm tỉm, trêu chọc: “Cậu đang hỏi Giang Dữ đúng không?”
Lâm Niệm đỏ ửng cả tai, lí nhí: “Không, chỉ hỏi vậy thôi.”
“Cậu ấy đang tập ở sân thể dục. Đi, mình dẫn cậu tới! Có gì phải ngại đâu!”
Cô kéo Lâm Niệm đi, cười càng gian:
“Hồi trước mình thấy Giang Dữ trông hung dữ lắm, tưởng sau này có bạn gái sẽ vũ phu. Cậu thì vừa xinh vừa ngoan, dễ bị ức h**p.”
Lâm Niệm cụp mắt, không nói gì.
“Nhưng giờ thì mình nghĩ khác rồi.” Trần Âm Lạc nở nụ cười khó đoán.
“Sao vậy?” Lâm Niệm ngẩng đầu hỏi.
“Hôm cậu rơi xuống nước, mình có mặt. Cậu ấy lao xuống mà mắt đỏ ngầu, mình vừa nói cậu ngã thì cậu ấy đã nhảy luôn không do dự. Nhìn cậu ấy bơi đi cứu cậu, mình nghĩ chắc là thích cậu lắm.”
Trần Âm Lạc huyên thuyên kể, Lâm Niệm lại như thất thần, trong mắt thoáng nét phức tạp, chỉ mím môi không nói.
“Sao thế?” Trần Âm Lạc nhận ra cô trầm xuống.
Lâm Niệm lắc đầu, môi khẽ động nhưng rồi không nói gì.
“Cậu không thích cậu ấy à? Thật ra mình thấy Giang Dữ tuy tính khí thất thường, nhưng nếu cậu không thích, cậu ấy chắc cũng không ép đâu. Cùng lắm thì báo cảnh sát!”
Ánh nắng trải dài trên đường chạy đỏ rực. Một nhóm nam sinh đang thi chạy, súng hiệu vừa vang, cả đám lao về trước.
Trên khán đài, tiếng nhạc tiếng Quảng sôi động vang lên:
“Hôm nay chỉ còn lại tấm thân xác,
Chào đón tháng năm rực rỡ.
Trong mưa gió ôm lấy tự do,
Một đời qua bao bối rối chông chênh,
Tin rằng mình có thể thay đổi tương lai,
Hỏi ai dám làm điều ấy?”
Gió nóng táp vào áo đồng phục trắng xanh. Từ xa, Từ Trường Lẫm vẫy tay gọi Lâm Niệm.
Ngẩng đầu lên, cô bắt gặp Giang Dữ ngồi một mình trên khán đài, ánh nắng loang loáng trên vai áo, tay kẹp thuốc, ánh mắt lạnh lùng xa cách như luôn có một khoảng trời ngăn cách.
Tựa như cảm ứng, Giang Dữ cũng ngẩng lên, nhìn cô qua đám đông.
Lâm Niệm lảng tránh, cúi đầu, khẽ lắc đầu rồi đáp lại câu hỏi vừa nãy của Trần Âm Lạc.
“Không phải, mình thích Giang Dữ. Mình từng nói với cậu ấy rồi.”
Giọng cô nhỏ, lẫn trong tiếng nhạc sôi động, mang theo một nụ cười khẽ khàng mà đắng ngắt:
“Nhưng mình cảm thấy, cậu ấy hình như không muốn.”
Tác giả có lời:
Mai sẽ đăng chương dài hơn nhé!