Xung quanh im phăng phắc, ánh mắt đen lạnh lẽo của Giang Dữ nhìn thẳng vào cô gái đứng đầu, khiến mấy người kia đều vô thức nín thở.
Cô gái phía trước không dám hé miệng, dường như hoàn toàn không ngờ Giang Dữ lại xen vào chuyện này.
“Cậu nói, phá hỏng váy của ai?”
Giang Dữ lại hỏi, giọng điệu chậm rãi mà toát lên lạnh lẽo rợn người.
“Lâm, Lâm Lâm.” Cô ta run rẩy, bản năng nép sau lưng Triệu Lâm.
Triệu Lâm mặt cũng cứng ngắc, dưới ánh mắt bao người, cô ta chỉ đành lấy hết can đảm mở miệng:
“Cái đó, Giang Dữ, chỉ là váy của một bạn nữ mới chuyển trường, cậu chắc cũng không quen đâu, nên thật ra không cần để ý.”
Cô ta cố tỏ ra không sao, trong giọng còn gượng gạo tỏ vẻ thân quen.
Giang Dữ khẽ nhíu mày, nheo mắt nhìn cô ta: “Chúng ta thân lắm à?”
Triệu Lâm mặt càng lúc càng cứng, đỏ bừng lên, liếc xung quanh, giọng càng lúc càng nhỏ: “Chúng ta từng ăn với nhau mà. Mình từng hẹn hò với Tôn Tề Thiên, mới chia tay không lâu.”
Giang Dữ hơi nhướng mày, mặt chẳng có biểu cảm gì, chỉ hạ mắt liếc cô ta từ trên xuống.
“Quả nhiên, nhìn ai cũng giống nhau.”
Giọng cậu không lớn, nhưng trong hành lang vắng vang lên rõ rệt.
Triệu Lâm thoáng sửng sốt, chưa kịp phản ứng thì Giang Dữ đã cong môi, cười một nụ cười quỷ dị, trong mắt lại chẳng có lấy chút ý cười.
Đầu thuốc đỏ lập loè dí sát tai cô ta, phát ra tiếng xèo xèo, khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Lâm lập tức tái mét.
Giang Dữ cúi thấp, thu lại ý cười, đôi mắt đen thẳm phủ một tầng âm lạnh, giọng khàn khàn như quấn theo gió băng:
“Trước giờ tôi không đánh con gái. Nhưng hôm nay không ngại phá lệ. Tôi nào có biết bạn gái cũ của Tôn Tề Thiên là ai, cái đầu thuốc này chỉ lệch một chút thôi, gương mặt này khỏi cần giữ.”
Triệu Lâm chưa từng thấy cảnh này, hơi nóng của tàn thuốc dần áp sát, nước mắt cô ta liền chảy ra ròng ròng.
Tuy trước kia hay theo Tôn Tề Thiên ra ngoài ăn nhậu, nhưng Giang Dữ vẫn chỉ ngồi riêng lười biếng lướt điện thoại.
Chưa bao giờ thấy Giang Dữ quan tâm chuyện gì, cậu lúc nào cũng hờ hững, như thể không có gì dính dáng đến mình.
Vậy mà hôm nay, cậu lại vì một nữ sinh mới chuyển trường mà chặn họ ngoài nhà vệ sinh.
“Mình, mình sẽ đi sửa váy lại cho cô ấy, đi xin lỗi cô ấy. Xin cậu, tha cho mặt mình đi, mình không dám nữa đâu.”
Triệu Lâm vốn xinh đẹp, lại rất quý trọng gương mặt của mình.
Cô ta biết không có gì mà Giang Dữ không dám làm. Đúng như lời mọi người đồn, cậu là kẻ điên chính hiệu.
Đắc tội với loại điên, có kết cục nào tốt đẹp?
Bước chân hoảng loạn vội vàng rời đi, ngoài nhà vệ sinh lại trở nên yên tĩnh. Giang Dữ không biểu cảm, rửa tay thật lâu.
Đến khi mùi thuốc lá tan hết, cậu mới chậm rãi bước vào hậu trường sân khấu.
Trong phòng hóa trang, cô gái ngồi trước gương, mặt điểm chút phấn nhẹ, đôi mắt hạnh khẽ cong, môi đỏ tươi nổi bật trên làn da trắng muốt, nhìn có phần kiều diễm.
Cô đang lúng túng buộc dải ruy băng sau lưng.
Giang Dữ thoáng ngượng ngùng, vô thức sờ mũi, đang do dự có nên qua không thì Lâm Niệm quay lại gọi cậu.
“Giang Dữ, cuối cùng cậu cũng đến rồi.”
Cậu nâng mắt, khẽ “ừm” một tiếng, rồi lững thững đi tới.
“Cậu giúp mình buộc cái này với, mình không với tới.”
Giọng Lâm Niệm nhẹ nhàng, vẫn nhìn vào gương, chẳng nhận ra sự lúng túng của Giang Dữ.
Khác hẳn hôm trước mặc váy dài, hôm nay cô chọn một chiếc váy voan trắng chỉ vừa đến đầu gối, lưng để lộ bờ vai mảnh mai trắng muốt, xương bướm sau lưng tinh xảo, dải lụa trắng nhẹ nhàng rủ hai bên.
Ngón tay Giang Dữ nâng dải lụa, môi cậu khẽ khô lại, cổ dần ửng đỏ. Cậu cẩn thận, có phần vụng về buộc dây cho cô.
“Lúc mình đang trang điểm, mấy cô bạn tự nhiên vào hỏi kỳ lạ lắm.”
Giọng Lâm Niệm thoải mái, kéo bừa chuyện nói.
Giang Dữ “ừm” một tiếng, lặng lẽ nghe.
“Họ nói muốn xem váy của mình, rồi cầm ra ngoài. Lúc mang trả còn liên tục xin lỗi, mình vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.”
Giang Dữ không nói, ngón tay lạnh lẽo khẽ chạm phải làn da mịn màng, cậu thoáng giật mình, cả người cứng đờ.
“Giang Dữ?”
Lâm Niệm khẽ gọi, Giang Dữ không đáp. Đến khi bàn tay mềm của cô chạm nhẹ vào vạt áo cậu, cậu mới hoàn hồn.
“Sao vậy?” Lâm Niệm chớp mắt nhìn, khó hiểu.
“Không có gì.” Giang Dữ cố giữ vẻ bình tĩnh, ánh mắt lại dừng trên đôi chân thon trắng muốt của cô.
Lông mày cậu khẽ nhướn, giọng lãnh đạm: “Hôm nay sao mặc váy ngắn vậy? Con gái giờ ai cũng không cảnh giác vậy à?”
Nói xong, cậu quay mặt đi, tay đút túi, giả vờ thờ ơ mà gãi mũi, giọng nhỏ đến mức như lẩm bẩm: “Hôm bữa múa cho tôi xem, quấn kín lắm mà.”
Lâm Niệm không nhận ra sự bối rối ấy, nghiêm túc đáp: “Hôm đó ở nhà có máy lạnh, lại ban đêm. Giờ nắng nóng mà.”
Cô nói đầy chính nghĩa, nhưng mặt Giang Dữ càng lúc càng khó coi.
Cậu dứt khoát quỳ một gối trước mặt cô, tay đặt lên ghế, đôi mắt đen thẫm ngước lên nhìn cô chằm chằm.
“Trời nóng thì có thể mặc cho sói nó nhìn à? Cậu đang tạo phúc lợi cho bọn d* x*m đấy, bạn học Lâm Niệm Niệm.”
Từ sau lần cô ôm chặt cậu không buông, Giang Dữ mỗi lần gọi tên đều nhấn nhá, giọng thấp trầm đầy ám muội, khiến tim Lâm Niệm đập loạn.
Cô đỏ mặt cúi xuống, định nói gì đó thì Giang Dữ đã đứng dậy.
Bóng cao lớn phủ lên người cô, Giang Dữ cởi áo khoác đồng phục, ném thẳng vào đùi cô.
“Phủ cái này lên đi. Lúc xuống sân khấu cũng giữ chút cảnh giác, đừng để tụi nó lợi dụng.”
Lâm Niệm theo phản xạ ôm lấy áo, ngước mắt nhìn cậu.
Chiếc áo sơ mi đen rộng lùng thùng, khoác trên vai Giang Dữ vốn thẳng rộng lại càng hợp.
Ánh mắt cô khẽ trượt xuống, theo đường xương quai xanh ngước lên, thấy yết hầu cậu hơi lăn.
Đầu óc Lâm Niệm ong lên, bầu không khí ám muội khiến tai cô đỏ bừng.
“Yên tâm, áo này giặt rồi.” Giang Dữ giọng nhẹ, “Không có mùi thuốc.”
“Mình đâu có nghĩ vậy.” Lâm Niệm luống cuống.
Đến khi ngẩng lên nhìn vào đôi mắt như cười như không kia, cô mới nhận ra mình bị trêu rồi.
Một tràng cười trầm khàn vang lên. Vai Giang Dữ khẽ run, cậu xoay lưng bỏ đi, tay đút túi.
Ánh đèn vàng phủ trên chiếc áo sạch sẽ đặt nơi đùi, lại khiến tim cô ngứa ngáy lạ thường.
Lâm Niệm đỏ mặt ôm áo, chậm rãi dụi mặt vào.
Hương bạc hà xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt, mùi thuộc về riêng Giang Dữ, bao trùm lấy cô.
Tim đập ngày càng nhanh. Cô nhớ lại tối qua, khi chọn váy trước tủ.
Đắn đo mãi, cuối cùng vẫn lấy chiếc váy ngắn này. Vì lúc đi thi, ai cũng nói cô mặc nó đẹp nhất.
Nên, cô muốn mặc cho Giang Dữ xem.
Cửa “két” mở, Trần Âm Lạc cầm hai miếng dưa hấu chạy vào: “Niệm Niệm, Triệu Điển cho mình hai miếng, mình mang một miếng cho cậu.”
Lâm Niệm giật mình, vội giấu áo ra sau, mặt đầy chột dạ.
Trần Âm Lạc tròn mắt: “Trời ơi Niệm Niệm, sao mặt cậu đỏ vậy? Dị ứng à?”