Chân Chính Thiên Kim Vạn Người Ghét Bỏ
Tôi lúc này mới sực nhớ: chuyện này đã lan khắp giới thượng lưu rồi.
Mấy tháng trước, Khương Hoà nhảy xuống biển tự vẫn, đến giờ vẫn chưa tìm được xác.
Nhà họ Ôn như phát điên, ngày nào cũng đến bờ biển, chờ một điều kỳ diệu xảy ra.
Nhưng kỳ tích không đến.
Thay vào đó là một quả bom.
Một phong thư giấu tên, trong đó là giấy giám định ADN.
Giấy trắng mực đen ghi rõ tất cả:
Ôn Sơ Sơ là con gái ruột của ông Ôn.
Bà Ôn như hóa đá.
Lập tức điều tra lại mọi chuyện xảy ra mười chín năm trước.
Kết quả: chân tướng vỡ òa.
Năm xưa, ông Ôn là con rể mới cưới vào nhà, địa vị thấp kém trong nhà họ Bạch.
Trong sự uất ức đó, ông ta lén lút qua lại với một cô bảo mẫu trẻ.
Bảo mẫu có thai.
Cùng ngày sinh với bà Ôn.
Ông ta không chịu nổi thân phận "ở rể", muốn có tiếng nói, muốn kiểm soát nên âm thầm tráo con.
Từ đó, đứa con riêng với bảo mẫu trở thành "con gái ruột" của nhà họ Ôn.
Còn Khương Hoà con ruột của bà Ôn bị ném vào trại trẻ mồ côi.
Biệt thự nhà họ Ôn lúc này đã thành bãi chiến trường.
Bà Ôn như mất hết lý trí, vừa đánh ông Ôn, vừa gào lên như điên:
“Ôn Quân! Ông đã khiến mẹ con tôi chia lìa mười chín năm!”
“Ông là loại súc sinh lòng lang dạ sói!”
“Nhà họ Bạch đáng lẽ ra không bao giờ nên nhận ông về làm rể!”
“Toàn bộ cổ phần tôi nắm trong tay của Ôn thì là 40%, tôi đã chuyển hết sang tay đối thủ cạnh tranh rồi”
“Cái “quyền lên tiếng” mà ông nắm giữ, giờ không còn giá trị một xu.”
“Dù có đồng quy vu tận, tôi cũng không để ông sống yên ổn đâu!”
“Hòa Hòa ơi… Con gái đáng thương của mẹ… Sao mẹ lại có thể nuôi nhầm con hoang, còn bỏ rơi con suốt gần hai chục năm…”
Trong tay bà Ôn là 40% cổ phần là quyền sinh sát của tập đoàn.
Một khi bà chuyển toàn bộ cho đối thủ, ông Ôn lập tức bị đá khỏi ban giám đốc.
Nhà họ Ôn đế chế giàu có và danh vọng sụp đổ chỉ sau một đêm.
Còn Ôn Tùy Niên?
Tôi nhìn anh ta đang ngồi lặng lẽ dưới hiên nhà, ánh mắt đờ đẫn, không còn chút sinh khí.
Râu ria mọc lởm chởm, quầng mắt đen sẫm như tro tàn, như thể đã nhiều ngày không ngủ nổi.
Trong tay Ôn Tùy Niên là một lá bùa bình an đã phai màu.
Nghe nói, đó chỉ là một món quà lưu niệm mua bừa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngày Khương Hoà được nhận về nhà họ Ôn, Ôn Tùy Niên từng tùy tiện tặng cho em gái ruột một món đồ chẳng đáng giá một lá bùa giá hai mươi tệ.
Và đó… là món quà duy nhất anh từng tặng cho cô.
Khương Hoà vẫn luôn đeo bên người, nâng niu như báu vật.
Không rõ chuyện gì xảy ra sau đó, món bùa ấy quay trở lại tay anh.
Giờ đây, nó đã cũ nát, rách mép, bạc màu đến mức gần như chẳng nhìn ra hình dáng ban đầu.
Ôn Tùy Niên đã không còn là thiếu gia nhà họ Ôn.
Ngay cả biệt thự cũng sắp bị bán.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy người môi giới đang bàn giao nhà cho chủ mới.
Nhà họ Ôn… đã hoàn toàn sụp đổ.
Đến chỗ ở còn không giữ nổi, thì còn gì để nói.
Còn Ôn Sơ Sơ?
Nghe đâu cô ta vẫn cố níu lấy Thẩm Khước, coi đó là phao cứu sinh cuối cùng.
Nhưng nhà họ Thẩm xưa nay luôn dựa vào nhà họ Ôn để tồn tại.
Giờ Ôn thị đã sụp, Thẩm gia tự thân khó giữ, còn hơi đâu mà gánh thêm một “giả thiên kim” chẳng còn giá trị gì.
Tập đoàn Thẩm thị suy tàn thậm chí còn thảm hại hơn.
Ngay cả như vậy, Ôn Sơ Sơ cũng vẫn bám chặt lấy Thẩm Khước, không chịu buông tay.
Vì đó là lựa chọn duy nhất cô ta còn lại.
Nhà họ Ôn không còn chỗ cho cô.
Mặc dù ông Ôn là cha ruột, nhưng chỉ là con rể họ Bạch, cả đời chẳng có chút quyền lực nào trong tay.
Bao năm qua, phần lớn sản nghiệp đều nằm trong tay bà Ôn.
Ông ta chẳng khác gì cái vỏ rỗng.
Trong một buổi tiệc xã giao tình cờ, tôi ngồi cạnh phòng VIP, vô tình nghe được giọng Thẩm Khước ở phòng bên.
Lúc này anh ta đã không còn chút phong thái nào năm xưa.
Anh ta cúi đầu, rót rượu trắng cay nồng liên tục vào họng, giọng khẩn thiết, ra sức nịnh nọt một ông chủ nhỏ để xin chút đơn hàng.
Vị khách kia nghe xong chỉ cười khẩy, rồi thản nhiên nói:
“Cậu Thẩm à, tôi nói thật nhé…”
“Giờ nhà họ Ôn đã tiêu rồi, thiên hạ này giờ là Lâm thị làm chủ.”
“Ai mà không biết năm đó cô Khương Hoà đã liều mình cứu thiên kim nhà họ Lâm ở tiệm vàng.”
“Giờ Lâm gia lên tiếng, ai còn dám đưa tay giúp cho cậu nữa?”
“Ai da… Nếu năm đó cậu cưới là tiểu thư Giang thì hay biết mấy.”
“Nghe nói cô ấy từng si mê cậu đến thế cơ mà.”
Thẩm Khước thất thểu bước ra khỏi phòng tiệc.
Trên phố mưa thu lất phất, anh ta cãi nhau to với Ôn Sơ Sơ, lời qua tiếng lại như xé mây.
“Tất cả là tại cô!” – anh ta gào lên.
“Một đứa con rơi không ra gì như cô! Nếu năm đó tôi cưới Hòa Hòa, tôi đâu đến nỗi thảm hại thế này!”
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com