Chân Chính Thiên Kim Vạn Người Ghét Bỏ

Chương 8



Một Ôn Sơ Sơ được nhào nặn kỹ lưỡng từ nhỏ, chính là lựa chọn “được đặt làm riêng” cho nhà họ Thẩm.

Còn Khương Hoà?

Tay trắng, chẳng có gì trong tay thì làm sao có thể lọt vào mắt Thẩm Khước?

Vậy nên, cái người từng soi sáng cuộc đời nguyên chủ sau khi biết cô là “chân chính tiểu thư” bị ghét bỏ, liền nhanh chóng chuyển hướng ánh sáng sang một người khác.

Ánh sáng ấy, chưa bao giờ thuộc về cô.

Một tình yêu như thiêu thân lao vào lửa kết thúc đều là máu, đều là tận biến.

Một sự thật đau đớn, không thể nào xóa mờ.

Thẩm Khước căm ghét tôi.

Khi nhìn thấy tôi treo lơ lửng bên lan can, ánh mắt anh ta chẳng có lấy một chút đau lòng ngược lại, còn cười nhạt:

“Khương Hoà, cô ngoài lấy cái c.h.ế.t ra để uy hiếp, thì còn biết làm gì?”

“Cô có quấn lấy tôi đến c.h.ế.t nhưng trong lòng tôi cũng mãi mãi chỉ có Sơ Sơ.”

“Bốp!”

Ôn Tùy Niên không kìm được nữa, vung thẳng một cú đ.ấ.m vào mặt Thẩm Khước, nghiến răng rít lên:

“Thẩm Khước, ai cho cậu quyền nói em gái tôi như vậy?!”

Thẩm Khước ngơ ngác.

Anh ta rõ ràng không hiểu cái người luôn ghét Khương Hoà nhất từ trước đến giờ chưa từng nói nổi một câu tử tế sao bỗng nhiên lại ra mặt bảo vệ cô?

Ánh mắt đầy tức tối quay sang tôi, ôm lấy Ôn Sơ Sơ đang yếu ớt như sắp gục ngã, dáng vẻ như một anh hùng đang bảo vệ tình yêu của mình, chĩa mũi giáo về phía tôi:

“Khương Hoà, cô lại đang bày trò gì sau lưng vậy?”

“Có phải cô đã nói gì với Ôn Tùy Niên mà khiến anh ta thay đổi thái độ như thế?”

“Tôi nói cho cô biết, Sơ Sơ không chỉ là vị hôn thê của tôi, cô ấy còn là người đã cứu mạng tôi!”

“Cả đời này, tôi chỉ yêu một mình cô ấy!”

Câu nói đó vang lên dõng dạc, kiên định, như tiếng chuông giáng xuống đầu người khác.

Nhưng đúng lúc ấy, một giọng nữ trong trẻo, thốt lên đầy kinh ngạc, xé rách màn kịch đang dựng lên trước mắt mọi người:

“Người cứu anh năm đó… chẳng phải là Khương Hoà sao?!”

Một câu nói, khiến toàn bộ những người đang có mặt trên sân thượng chấn động.

Dù là ánh đèn rực rỡ nhất trong bữa tiệc cũng không thể che lấp nổi gương mặt trắng bệch như tuyết của Ôn Sơ Sơ.

Người vừa lên tiếng, chính là Lâm Vi cô gái mà tôi đã liều mình cứu trong vụ cướp tiệm vàng hôm đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

So với dáng vẻ yếu đuối, sợ hãi khi ấy, giờ đây trong mắt cô không còn sự hoảng loạn, mà chỉ còn lại sự kiên định, niềm tin tuyệt đối vào tôi, và… một nỗi lo lắng sâu sắc chưa bao giờ thay đổi.

Thẩm Khước sững người, sau đó lập tức bật cười khinh miệt.

Dù cách nhau nửa sân thượng, tôi vẫn rõ ràng cảm nhận được ánh mắt ghét bỏ của anh ta đang dội thẳng vào mình.

“Khương Hoà, cô vì muốn được tôi để ý, đến cả công lao cứu mạng cũng dám giành giật? Cô đúng là không biết xấu hổ.”

Ôn Sơ Sơ bên cạnh mím môi thật chặt, ánh mắt trốn tránh, rồi từ từ ngước lên nhìn tôi, giọng mềm nhũn:

“Chị ơi… Em biết chị vẫn luôn muốn được nhà họ Ôn chấp nhận, em cũng biết… là em đã chiếm mất vị trí của chị suốt mười tám năm.”

“Nhưng người cứu anh Thẩm, là em mà chuyện này ai ai cũng biết.”

“Em biết chị thích anh ấy… Nếu chị muốn nhận công lao này, em nhường cho chị là được…”

Khuôn mặt trắng bệch, giọng điệu yếu mềm, từng câu nhường nhịn khiến cả Thẩm Khước cũng đỏ cả mắt vì xót xa.

Thậm chí… ngay cả Ôn Tùy Niên cũng có thoáng chút do dự, vẻ mặt lúng túng, rơi vào vòng xoáy nghi ngờ.

Nhưng Lâm Vi thì không.

Cô thản nhiên lật mắt, móc điện thoại từ túi xách nhỏ, bấm vài cái rồi một đoạn video xuất hiện trên màn hình.

Trong video:

Chiếc xe hơi nát vụn nằm giữa đống linh kiện văng tung tóe, Thẩm Khước toàn thân đẫm máu, bất tỉnh trên ghế lái.

Một thân hình nhỏ bé, gầy gò đang cố hết sức kéo anh ta ra khỏi xe, sau đó lập tức gọi 120.

Đường quê ngoại ô tối tăm, ánh đèn đường vàng nhạt, nhưng chất lượng camera rõ nét, quay rõ gương mặt nghiêng của tôi.

Ngay cả nốt ruồi nhỏ dưới khóe mắt cũng mơ hồ hiện rõ trong khung hình.

Trong truyện, đoạn này chỉ được mô tả sơ sài:

Thẩm Khước lái xe ra ngoại ô, mất tập trung tông vào dải phân cách, đập đầu vào vô lăng và ngất xỉu.

Trong mơ hồ, anh ta cảm giác có người cứu mình.

Khi tỉnh dậy đã thấy nằm trong bệnh viện, bên giường là… Ôn Sơ Sơ.

Từ đó, anh tin chắc Sơ Sơ là người cứu mình, lại càng thêm yêu cô, rồi còn dời cả ngày đính hôn lên sớm hơn.

Giờ đây, Lâm Vi vẫn không ngừng lên tiếng bênh vực tôi, giọng nói run nhẹ vì xúc động:

“Tôi tuy không phải người nhà họ Ôn, nhưng tôi biết rất rõ: Khương Hoà mới là con gái ruột của họ Ôn.”

“Cô ấy chịu khổ suốt 18 năm ngoài kia, cuối cùng trở về nhà thì không hề nhận được chút yêu thương nào, ngược lại còn bị các người bắt nạt, ghét bỏ.”

“Một cô gái mới mười chín tuổi, rốt cuộc phải chịu bao nhiêu ấm ức, mới có thể trong ngày hôm đó, liều c.h.ế.t xông lên cứu tôi, chắn lấy nhát d.a.o ấy…”

Lâm Vi nói với vẻ mặt đầy phẫn nộ.

Mọi người xung quanh đều xôn xao, gương mặt tràn ngập kinh ngạc xen lẫn bối rối.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com