Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình

Chương 102: Bóng Chuyền Bãi Biển (2)





Không biết từ lúc nào, trận đấu bóng chuyền đã biến thành màn solo giữa Tân Án và Nghiêm Húc. Bóng của Nghiêm Húc đều nhắm về phía Tân Án, bóng của Tân Án cũng chỉ nhắm về phía Nghiêm Húc. Hai người như thể đang so kè cao thấp, những người còn lại trên sân hoàn toàn bị bỏ rơi, không tài nào chen chân vào được.

Cuối cùng, đội Nghiêm Húc giành chiến thắng, tỷ số sát nút, chỉ kém đội Tân Án một quả bóng. Chủ yếu là do Trần Tiệp đã để thua quá nhiều điểm ở đầu trận. Khi Trần Tiệp trở lại sân, anh ta cảm nhận rõ ánh mắt khó chịu của những người khác, nhưng anh ta chẳng hề bận tâm.

Anh ta chỉ là không muốn đội này được yên ổn mà thôi.

“Tốt, bây giờ mọi người nghỉ ngơi một chút, có thể tự đi kiếm đồ ăn. Buổi chiều chúng ta sẽ chính thức bắt đầu thử thách.” Lương Việt thông báo.

Vì số lượng phòng ốc còn lại không nhiều, lại thêm việc phòng nào phòng nấy đều bẩn thỉu, đội Nghiêm Húc quyết định bỏ qua việc dọn dẹp, ngồi tạm xuống bãi biển.

“Chúng ta ăn gì đây?” Trần Ngọc Lâm xoa bụng đói meo: “Tôi xem trên video thấy mọi người toàn ăn hải sản mà.”

“Hay là chúng ta vào rừng cây tìm thử xem?” Lăng Hi đề nghị, cậu đã sớm nóng lòng muốn thử tài sinh tồn.

“Thôi đi, trong rừng nhiều sâu lắm.” Trương Uyển Uyển lắc đầu nguầy nguậy: “Dù sao buổi chiều chắc chúng ta cũng phải vào rừng thôi, giờ cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã.”

Trong khi đó, bốn người đội kia, trừ Trần Tiệp ra, đã quen đường quen nẻo, bắt đầu chuẩn bị đi kiếm ăn. Lần này Hà Thư đi biển cùng Tân Án, Lâm Thi Quý và Tưởng Bạch Thanh thì vào rừng.

“Hai cậu đi rừng thật sự ổn chứ?” Hà Thư có chút lo lắng cho hai cô gái.

“Yên tâm đi, bọn tớ đi rừng bao lần rồi, không sao đâu. Cậu cứ ở biển đi theo Án tỷ kiếm thật nhiều đồ ăn vào nhé.” Tưởng Bạch Thanh nói qua loa rồi cùng Lâm Thi Quý xách giỏ vào rừng.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Yên tâm đi, họ ổn thôi.” Tân Án nói: “Thật ra là em đó, em chắc chắn muốn xuống biển chứ?”

“Dạ chắc ạ, mấy ngày nay không có lịch trình em đều đi học lặn, em lặn được mà.” Hà Thư sợ Tân Án không cho đi cùng, vội vàng cam đoan.

[Nhóc con nhà tôi ngầu quá đi]

[Thư Bảo đáng yêu ghê, như đàn em nhỏ của Án tỷ ấy ha ha ha.]

Thấy Hà Thư quả quyết như vậy, Tân Án không hỏi thêm nữa, dẫn cậu đi về phía bờ biển.

“Này, họ xuống nước kìa!” Trần Ngọc Lâm nhìn thấy hai bóng đen chuẩn bị xuống biển, vội kéo Trương Uyển Uyển chạy theo.

Tân Án vừa chuẩn bị lặn xuống thì nghe thấy hai giọng nữ liên tục gọi tên mình. Quay đầu lại, cô thấy Trương Uyển Uyển và Trần Ngọc Lâm đang chạy về phía mình.

“Có chuyện gì sao?” Tân Án hỏi.

“À… ờm, chúng tôi xem video của cô thèm quá trời, có thể tiện thể mang cho chúng tôi ít tôm hùm với bào ngư được không?” Trần Ngọc Lâm ngỏ lời.

Nghe xong câu này, Tân Án cạn lời. Đúng là “tiện thể” thật…

“Đúng đó, dù sao chúng tôi đến đảo của các người cũng coi như là khách mà. Chúng tôi không cần nhiều đâu, chục con thôi là được rồi.” Trương Uyển Uyển lại nở nụ cười ngọt ngào với Tân Án.

Hà Thư đứng bên cạnh nghe không lọt tai nữa, đang định lên tiếng giúp Tân Án thì một giọng nói âm dương quái khí đã nhanh nhảu vang lên: “Hai người không có tay à?”