Mọi người xung quanh đều ngây người. Tân Án đúng là to gan thật, dám cả gan chọn Nghiêm Húc về đội của mình.
[Tân Án ngầu bá cháy ha ha ha.]
[Tôi lọt hố cặp này rồi! Mấy người nhìn ánh mắt họ kìa!]
[Nghiêm Húc liệu có đồng ý không? Đội kia có Từ Mặc Thiến là bạn diễn chung của anh ấy, còn đội Tân Án thì anh ấy chẳng quen ai]
[Tân Án sẽ bị vả mặt sớm thôi, cô ta tự tin thái quá rồi]
“Tân Án à, Nghiêm lão sư hơi ngại giao tiếp xã hội, chắc sẽ không đồng ý đâu. Em đổi người khác đi.” Từ Mặc Thiến cười cười, đứng ra khuyên nhủ: “Em với Trần Tiệp hình như có chút hiểu lầm, nên hóa giải mới phải.”
Nghe Từ Mặc Thiến lên tiếng, Tân Án mới để ý đến cô. Từ nãy đến giờ, cô nàng cứ lặng lẽ đứng cạnh Nghiêm Húc, nên Tân Án không mấy ấn tượng.
Nhưng nhìn tình hình này, chẳng lẽ Từ Mặc Thiến và Nghiêm Húc có gì đó mờ ám?
Nếu đúng là vậy, thì chẳng phải cô đang cố tình chia rẽ uyên ương sao? Tân Án vừa định mở miệng đổi Lăng Hi thì…
“Tôi đồng ý.” Nghiêm Húc vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh, buông ra một câu chắc nịch.
“Nghiêm Húc?!” Từ Mặc Thiến ngạc nhiên quay phắt sang nhìn anh, vẻ mặt khó tin.
“Sao vậy?” Nghiêm Húc tỏ vẻ khó hiểu, ánh mắt như muốn nói “Cô quản được tôi chắc?”
Từ Mặc Thiến cúi đầu, nhỏ giọng: “Không… không có gì.”
“Chắc là do em lợi hại quá, nên Từ lão sư sợ đội họ mất đi một chiến binh mạnh nhất đó mà.” Tân Án cười phá tan bầu không khí gượng gạo: “Nhưng Trần Tiệp cũng rất cừ, dù gì anh ấy cũng sống sót trên đảo này mấy lần rồi.”
“Chính là nó đó” Từ Mặc Thiến gượng cười đáp: “Cứ gọi tôi là Mặc Thiến là được rồi.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Thấy người được chọn đã gật đầu đồng ý, Lương Việt bước ra điều phối: “Được rồi, vậy đội các bạn cứ chờ ở đây nhé. Bây giờ phát vật tư cho mọi người, 10 phút sau chúng ta xuất phát.”
“À đúng rồi, để tránh mọi người hăng hái quá mà quên ăn quên ngủ, chúng tôi quy định mỗi đêm 10 giờ tối phải vào lều trại, không được di chuyển, 7 giờ sáng hôm sau mới được rời lều, giữa trưa 12 giờ và 6 giờ chiều phải nấu cơm.” Lương Việt bổ sung thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Đây đích thị là quy tắc tổ chương trình đo ni đóng giày cho riêng Tân Án. Trời biết nếu không có quy định này, có khi Tân Án một mình càn quét hết cả 5 điểm trong vòng một ngày ấy chứ.
Nhận đồ ăn và lều trại xong, ai nấy đều bắt đầu nhồi nhét vào ba lô.
“Án tỷ, lều trại để em vác cho, chị đi đầu dò đường, không nên mang vác nặng.” Hà Thư thấy Tân Án định vác lều trại thì vội ngăn lại.
“Ừ, cũng được.” Tân Án không khách sáo, đặt lều trại xuống đưa cho Hà Thư: “Vậy lều còn lại do Nghiêm lão sư phụ trách nhé?”
Nói rồi, cô nhìn thẳng Nghiêm Húc, ánh mắt như thách thức anh mà dám từ chối thì liệu hồn.
“Được thôi.” Nghiêm Húc chẳng hề phản ứng, tiến lên nhận lấy chiếc lều trại từ tay Tưởng Bạch Thanh.
[Tự dưng thấy bí mật gì đó, chuyện gì thế này, sao Nghiêm Đế cứ có vẻ bất lực trước cô ấy vậy!]
Thu xếp hành lý xong xuôi, Tân Án chăm chú xem bản đồ trên tay. Năm điểm được phân bố rải rác ở khắp nơi, muốn chiếm điểm nhanh chóng, tốc độ là yếu tố then chốt.
“Án tỷ, chúng ta bắt đầu từ điểm này nhé?” Lâm Thi Quý ghé lại gần, hỏi ý kiến.
Họ có thể tùy ý chọn một điểm xuất phát. Tổ chương trình sẽ có xe đưa họ đến bìa rừng, vào rừng rồi mới tính là chính thức bắt đầu thử thách.
“Đội kia chắc chắn sẽ chọn điểm giữa thôi.” Tân Án suy tư nói.
Đội đối phương có quyền ưu tiên xuất phát, chắc chắn sẽ đi trước chiếm cứ điểm trung tâm dễ thủ nhất.
Chợt nghĩ đến điều gì, cô thở dài: “Biết thế lúc nãy đã thông đồng với Nghiêm lão sư, bảo anh nhường cho mình thắng vòng trước rồi.”
“Vậy chẳng phải em bị liên lụy rồi sao? Rõ ràng là đội em thắng mà lại không được hưởng quyền lợi của đội thắng.” Nghiêm Húc nhướn mày, trêu lại.
“Không, anh sẽ có được quyền lợi lớn nhất của chương trình này.” Lâm Thi Quý bí ẩn nói, đến cả Tân Án cũng tò mò quay sang nhìn cô: “Đó chính là… được làm đồng đội với bug lớn nhất của chương trình – Án tỷ!”