Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình

Chương 115: Chuyện Xưa Kiếp Trước (1)



Nghe giọng nói quen thuộc, Tân Án khựng lại, chỉ còn cách bước ra khỏi cửa miếu.

“Nghiêm lão sư? Sao anh lại ở đây?” Tân Án vờ ngạc nhiên hỏi Nghiêm Húc, người cũng mặc đồ đen giống cô.

“Câu này phải là tôi hỏi em mới đúng chứ. Một mình con gái nửa đêm chạy đến nơi hoang vu này không sợ à?” Nghiêm Húc bất lực nói.

Anh vốn chỉ là trực giác mách bảo, lo lắng nên đến xem sao, không ngờ lại gặp Tân Án thật. Cô gái này gan cũng lớn quá đi.

Tân Án giải thích: “Thật ra tôi có một sở thích nhỏ…”

“Hả?” Nghiêm Húc nhướn mày nhìn cô, vẻ mặt như muốn xem cô bịa ra lý do gì.

Tân Án mặc kệ Nghiêm Húc tin hay không, hắng giọng nói một cách thần bí: “Tôi đặc biệt thích khám phá mấy miếu hoang, nhà bỏ hoang, mấy thứ thần bí ấy. Nên hôm nay thấy ngôi miếu này, tôi đã muốn tối phải đến thám hiểm ngay.”

Nói xong, cô nhìn Nghiêm Húc, cố tìm kiếm chút tin tưởng trong mắt anh.

“Vậy nên em nửa đêm không ngủ, còn trốn khỏi camera của đoàn phim, chỉ để đến đây thám hiểm?” Rõ ràng Nghiêm Húc không tin.

Kệ anh có tin hay không, dù sao đây là lý do của tôi, anh làm gì được tôi! Tân Án quyết tâm giả ngơ.

“Đúng vậy, chẳng phải tôi sợ đoàn phim không cho nên mới trộm đến sao? Trên đảo này ngoài chúng ta ra còn ai nữa đâu.” Tân Án cười gượng, rồi chuyển chủ đề: “Mà Nghiêm lão sư sao khuya lại đến đây ạ?”

“Tôi cũng thích thám hiểm, được chưa?” Nghiêm Húc nhếch môi cười bí hiểm.

Xem ra là không định nói thật, Tân Án nghĩ bụng.

“Vậy ạ, em thám hiểm xong rồi, Nghiêm lão sư cứ tự nhiên.” Tân Án nói rồi nghiêng người định đi ra, nhưng lại bị Nghiêm Húc chặn lại, vẫn giữ tư thế kỳ lạ chắn đường.

Làm gì vậy trời!

Dưới ánh trăng, Nghiêm Húc nghiêng mặt sao mà đẹp trai vậy!

Mỹ nam đứng trước mặt, tim Tân Án vô thức đập nhanh hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Em thật sự chỉ là vì tò mò thôi à?” Lúc này Nghiêm Húc hỏi rất nghiêm túc.

Tân Án thở dài: “Thiên chân vạn xác! Nếu không sao tôi học được mấy kỹ năng sinh tồn này, đều là do thường xuyên đi thám hiểm, cắm trại mà ra cả.”

“Thôi được rồi.” Nghiêm Húc buông Tân Án ra, không biết đang nghĩ gì. “Đi thôi.”

Có ý gì đây?

Dễ dàng bỏ qua cho mình vậy sao? Tân Án khó hiểu nhìn Nghiêm Húc cùng đi ra ngoài: “Nghiêm lão sư không thám hiểm nữa ạ?”

“Tôi ra ngoài đi dạo, được chưa?” Nghiêm Húc tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

“Vâng vâng vâng, vậy chúng ta không làm phiền anh nữa.” Tân Án xua tay.

“Tôi đưa em về.” Nghiêm Húc nói.

“Không cần không cần, anh đưa tôi về rồi lại quay lại đây mất bao lâu.” Tân Án vội xua tay, cô không dám để Nghiêm Húc đưa về: “Đường bên tôi dễ đi hơn, yên tâm đi.”

Thấy Nghiêm Húc vẫn đứng im, Tân Án đành tiến lên đẩy nhẹ: “Thôi mà, đi thôi đi thôi, mai còn phải đi bộ tiếp đấy, chúng ta còn phải giành vị trí nhất nữa anh quên rồi à?”

“Vậy em cẩn thận đấy.” Nghiêm Húc bất đắc dĩ nói.

“Vâng vâng vâng, tạm biệt lão sư!”

Cuối cùng cũng tách ra được, Tân Án vừa đi vừa tranh thủ mở cuộn giấy ra xem dưới ánh trăng. Chỉ vừa liếc qua nội dung bên trong, cô đã kinh hãi đến mức đứng chôn chân tại chỗ rất lâu.

Trên cuộn giấy rành rành viết về cuộc đời cô, chính là cuộc đời của Tân Tiệp.

Tân Tiệp từ nhỏ giỏi ca múa, lễ nghi chu toàn, nhưng lại thích võ nghệ, nên lén tìm võ tướng giỏi để học. Đến khi quốc gia lâm nguy, thành sắp bị phá, nàng cởi bỏ xiêm y lộng lẫy, mặc giáp trụ cùng binh lính đánh lui quân địch, một trận thành danh.

Nàng từ nhỏ thông minh, thích đọc binh thư, lại có vũ lực, nên rất giỏi dụng binh. Trong nhiều trận chiến, nàng dùng binh pháp đánh bại địch, nhờ vậy lập uy danh trong quân.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Vì thế, nàng được quân sĩ kính trọng, bắt đầu ngày tháng chinh chiến khắp nơi, công danh ngày càng hiển hách. Trong khi đó, đệ đệ nàng lại là một kẻ vô dụng chỉ biết trốn trong cung, nên dân gian bàn tán xôn xao, thậm chí có người mong Tân Tiệp lên ngôi hoàng đế.

Nàng vốn là người bị xem nhẹ trong gia đình, nên cha mẹ coi nàng như cái gai trong mắt, nhưng vì sợ dân oán, chỉ có thể để mặc nàng chinh chiến.