Tân Án lấy hết số bát đĩa dã ngoại mang theo ra, chuẩn bị cho Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh mỗi người một phần cơm cá chình nướng kabayaki, bên trên còn bày thêm cá chình nướng. Cô chia đều hai con cá chình cho hai người, còn mình thì ăn phần cá chình còn lại.
Sau đó, một nồi lớn đựng canh cá nóng hổi, một đĩa nhỏ bày sáu miếng bánh pie trái cây đủ vị. Thêm một chút trái cây tươi tráng miệng. Nhìn qua chẳng khác nào một suất cơm hộp đầy đủ dinh dưỡng.
“Giúp tôi mang cái này cho Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh nhé.” Tân Án nói với Lương Việt.
“Cô… xác định chỉ đưa cho họ thôi sao?” Lương Việt có chút lo lắng. Nếu cảnh này lên sóng, có lẽ sẽ có tranh cãi nổ ra vì Tân Án có nhiều đồ ăn như vậy mà lại không chia sẻ cho đội ba người.
Giờ đây, cô đã nghiễm nhiên biến thành một fan cuồng, lo lắng cho danh tiếng của Tân Án.
“Có qua có lại thôi mà. Hơn nữa, biết đâu đội ba người kia còn sống tốt hơn tôi ấy chứ.” Tân Án cười nói, tỏ vẻ tự tin.
Thấy Tân Án đã tự mình quyết định, Lương Việt cũng yên tâm phần nào.
Cô chợt nhận ra rằng Tân Án thật ra hoàn toàn không biết tình cảnh bi thảm của đội kia, chỉ có một mình cô là biết rõ tình hình của các đội khác đều rất tệ, nên sợ Tân Án không giúp đỡ người khác sẽ bị cư dân mạng chỉ trích.
Nhưng đứng ở góc độ của Tân Án, cô không hề hay biết gì, vậy thì việc cô không giúp đội ba người cũng là điều bình thường.
Máy bay không người lái nhận được lệnh, nhanh chóng bay tới. Khi Tân Án treo giỏ đồ ăn lên, máy bay còn hơi rung lên, có vẻ như quá nặng. Lương Việt đành phải yêu cầu đại bản doanh điều thêm một chiếc máy bay không người lái nữa tới hỗ trợ. Hai chiếc máy bay cùng hợp sức, cuối cùng cũng treo được chiếc giỏ đồ ăn của Tân Án lên, nhìn từ xa vô cùng hoành tráng.
Lúc này, đội ba người vẫn đang gặm bánh mì sandwich. Vì tiêu xài hoang phí ở giai đoạn trước, giờ hồ đã hết cá, họ chỉ còn cách uống cháo trắng ăn kèm bánh mì. Nghe thấy tiếng máy bay không người lái, Trần Tiệp vội ngẩng đầu lên nhìn.
“Có phải đồng đội gửi đồ ăn tới không!” Trần Tiệp mừng rỡ nhìn lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Hứa Lị Lị cũng nhanh chóng đứng dậy, ngóng theo chiếc máy bay đang bay về phía họ.
“Sao nặng thế, lại còn phải dùng đến hai máy bay không người lái?” Lâm Thi Quý nhìn cảnh tượng kỳ lạ này mà ngây người.
Buổi trưa, họ đã thấy máy bay không người lái của đội hai người, khi đó chỉ có một chiếc, chiếc giỏ treo bên dưới lắc lư nhẹ nhàng. Còn lần này, máy bay không người lái từ chỗ Tân Án tới, nhìn là biết chở rất nhiều đồ.
“Chắc chắn là đồ ăn ngon rồi, lại còn dùng bát đĩa nữa kìa!” Hứa Lị Lị chăm chăm nhìn vào chiếc giỏ.
Kết quả, đội ba người cứ trơ mắt nhìn hai chiếc máy bay không người lái bay ngang qua đầu họ, hướng thẳng về phía đội hai người mà đi.
“Nhiều đồ ăn như vậy, thế mà lại không có phần của chúng ta?” Hứa Lị Lị vẫn chưa hết hy vọng, dõi theo hướng máy bay rời đi, trong lòng đầy phẫn hận.
Lâm Thi Quý thấy vậy thì đã bình tĩnh lại, ngồi xuống tiếp tục nấu cháo: “Buổi trưa mình đã không gửi đồ ăn cho người ta, người ta dựa vào cái gì phải gửi đồ ăn cho mình?”
“Dù sao thì chúng ta cũng là đồng đội mà, ít nhất cũng nên cho chúng ta một chút chứ. Cái con người Tân Án này cũng quá keo kiệt!” Không còn nhìn thấy bóng dáng máy bay đâu nữa, Hứa Lị Lị cuối cùng cũng hết hy vọng, tức giận ngồi phịch xuống đất.
“Thi Quý nói có lý, mình đã không cho người ta đồ ăn, không thể yêu cầu người khác tự dưng cho mình được. Đừng giận nữa.” Trần Tiệp ra mặt hòa giải.
“Giữa trưa ai đã nói muốn gửi chút đồ ăn qua cho Tân Án, rồi ai c.h.ế.t sống ôm khư khư mấy hạt gạo không chịu buông ra hả?” Lâm Thi Quý mỉa mai nói.
“Cô…!” Hứa Lị Lị nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể nói ra lời phản bác nào. Cô chỉ còn cách trút giận lên đầu tổ chương trình: “Cái kịch bản chương trình kiểu gì vậy chứ, quá bất công! Dựa vào cái gì mà Tân Án bên kia lại có nhiều đồ ăn như vậy!”
PD phụ trách đội ba người cạn lời đáp: “Thứ nhất, địa điểm này là do chính ba người tự chọn. Thứ hai, khu vực của các bạn là vị trí trung tâm nhất trong ba đội, đi về phía nào hai mươi phút cũng có thể tới bờ biển, hoặc vào rừng có tài nguyên hoang dã. Là do chính các bạn không chịu đi khám phá thôi.”