Đáng ghét, việt quất dại sao lại ngon đến vậy! Tay Hứa Lị Lị vô thức gắp trái cây nhanh hơn.
“Làm cái trò gì vậy, đây là đảo hoang, chứ có phải nhà hàng đâu.” Lâm Thi Quý nhìn bộ dạng vô liêm sỉ của Hứa Lị Lị, vội vàng kéo Trần Tiệp và hai cô PD đang định ăn trái cây sang một bên, cầm trái cây nhét vào miệng Trần Tiệp.
Không thể không thừa nhận rằng đồ tự nhiên sinh trưởng đúng là tươi ngon và ngọt lịm. Ba người nhanh chóng ăn hết đĩa trái cây. Hứa Lị Lị thầm nghĩ, lần ghi hình sau nhất định phải bảo tổ chương trình đưa cô ta đến chỗ của Tân Án! Cô thật sự chịu hết nổi cái đội này rồi!
Không chỉ Hứa Lị Lị, mà ngay cả đội hai người cũng nghĩ như vậy. Lần sau nhất định không thể cứ ngồi yên chờ đợi, mà phải ngay từ ngày đầu tiên đặt chân đến đảo đã phải đi tìm Tân Án mới được!
Tân Án (nếu biết được chắc sẽ nghĩ): Xin các người đừng có ai tới đây làm phiền tôi và mấy em Cô Cô (gà mái của Tân Án nuôi) nữa thì hơn…
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Tuy hoàn cảnh sống khác biệt, nhưng tất cả mọi người có lẽ đều có một đêm ngon giấc sau bữa ăn no. Sáng sớm hôm sau, cuối cùng thì chiếc thuyền đến đón cũng đã tới.
Thuyền đi đến bờ biển chỗ đội hai người đón họ lên trước, đồng thời tổ chương trình cũng cử xe địa hình đến đón đội ba người ở bãi biển. Thuyền sau khi đón đội ba người mới vòng lại đón Tân Án.
Như vậy, nếu xét về vị trí địa lý được phân chia ngẫu nhiên ban đầu, thì chỗ của Tân Án ngược lại là nơi gian nan nhất. Tổ đạo diễn có lẽ vì vậy mà đã đặc biệt thiết kế hồ cá cho cô.
Tuy nhiên, sự đời đúng là chẳng ai ngờ tới. Vị trí tốt nhất là đội hai người lại thảm hại nhất, còn Tân Án ở nơi xa xôi nhất lại sống khỏe re.
Vừa lên thuyền, hai người đội Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh đã sớm bị tổ chương trình đưa vào khoang thuyền kín mít, đến cả cửa sổ cũng bị che kín, chẳng nhìn thấy gì bên ngoài. Đội ba người vào sau cũng chung số phận.
“Cái tổ chương trình này đúng là quá đáng mà.” Hứa Lị Lị bĩu môi nói. Cô nghĩ bụng, dù có không nhìn thấy gì, cô vẫn có thể nhờ nhân viên công tác đưa mình đến chỗ của Tân Án.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“À đúng rồi, hai chiếc máy bay không người lái rốt cuộc đã mang cho hai người món gì ngon vậy?” Lâm Thi Quý tò mò hỏi.
“Ngon lắm luôn ấy!” Nhắc đến chuyện này, Tưởng Bạch Thanh liền hào hứng hẳn lên: “Có cơm cá chình nướng kabayaki, bên trên còn có cá chình nướng nữa, vừa thơm vừa giòn, lại còn có canh cá nữa chứ! Canh cá màu trắng sữa ấy, đúng kiểu canh cá mà mẹ tôi nấu thành công nhất đó. Rồi còn bánh pie táo, bánh pie dứa, bánh pie việt quất nữa, ngon y như bánh ở ngoài hàng luôn! Với cả một đĩa trái cây to đùng, không biết kiếm đâu ra trái cây mà ngon thế, trái cây dại đúng là khác biệt.”
Nghe Tưởng Bạch Thanh miêu tả, ba người chưa được ăn gì không khỏi bụng réo ùng ục. Hứa Lị Lị thì mặt mày càng lúc càng tối sầm lại.
“Có cần phải làm quá vậy không, có mấy món đó thôi mà.” Hứa Lị Lị khó chịu ra mặt, cắt ngang lời khoe khoang của Tưởng Bạch Thanh.
“Tôi thật sự rất ngưỡng mộ hai cậu đó.” Trần Tiệp dường như chẳng nghe thấy Hứa Lị Lị nói gì, chân thành nói với đội hai người.
“Tân Án đúng là ân nhân cứu mạng của chúng tôi. Chúng tôi đã phải ăn cháo trắng suốt cả ngày hôm nay.” Hà Thư nghiêm túc nói.
Hứa Lị Lị khinh khỉnh đáp: “Mấy thứ đó đầy ngoài đường ấy chứ, có gì mà ghê gớm, có chút đồ ăn mà cũng bày đặt lên mặt ta đây.”
“Mấy món đó đúng là chẳng ra gì thật, lần sau tôi làm cho mọi người ăn nữa nhé, mọi người có muốn không?” Tân Án vừa bước lên boong tàu đã nghe thấy câu nói này. Cô nhướn mày, bước vào khoang thuyền.
Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh thấy Tân Án đến thì lập tức chạy tới vây quanh cô.
“Án tỷ, chị đúng là tỷ tỷ duy nhất của em, em yêu chị c.h.ế.t mất.” Tưởng Bạch Thanh nhào tới ôm vai, bá cổ Tân Án đầy thân thiết.
Hà Thư có chút e dè, không dám thể hiện tình cảm quá thân mật trước ống kính, chỉ đứng trước mặt Tân Án, chân thành nói: “Cảm ơn cậu, Tân Án.”
Tân Án xoa đầu Tưởng Bạch Thanh, vẫn không quên nói móc lại một câu: “Mấy người ăn ngon miệng là được rồi. Đừng chê mấy món "đầy ngoài đường" là được.”