Sau khi hai người họ đi, Nhậm Phi vò đầu: "Không đúng rồi! Như vậy thì những manh mối mà chúng tôi đã chuẩn bị cho tối nay chẳng phải là vô ích sao?"
Ban đầu, đoàn làm phim đã lên kế hoạch rằng mỗi phòng sẽ có một nhiệm vụ riêng, chắc chắn cũng sẽ có những cảnh hù dọa. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, người chơi sẽ nhận được thẻ gợi ý. Các thẻ này khi ghép lại sẽ dẫn họ đến lối vào mật đạo.
Nhưng hôm nay, hai người kia đã phát hiện ra mật đạo rồi, vậy thì tất cả những trạm kiểm soát mà chúng ta đã chuẩn bị cho đêm nay chẳng phải là phí công sao?
"Chấp nhận sự thật đi." Lương Việt bình tĩnh nói: "Dù sao, không xảy ra sai sót lớn là được. May mắn là họ vừa nãy không tiếp tục tìm kiếm mật đạo."
Trở lại trên lầu, Tân Án kể cho mọi người nghe về những manh mối ở dưới lầu.
"Án tỷ, sao em cứ cảm thấy hai người lại phá hỏng hết rồi vậy." Lâm Thi Quý đoán.
"Vậy chẳng phải hôm nay chúng ta có thể nghỉ ngơi sớm hơn sao?" Hà Thư vui vẻ nói.
"Liệu tư liệu cho chương trình có bị thiếu không?" Tân Án hỏi.
Nhậm Phi: Cô còn dám hỏi nữa à? Tất cả là tại ai mà ra nông nỗi này!
Tưởng Bạch Thanh đề nghị: "Hay là chúng ta kể chuyện ma đi! Để đoàn làm phim có thêm chút tư liệu."
Mấy người đều thích náo nhiệt nên đồng ý ngay, quây thành vòng tròn ngồi trong phòng khách kể chuyện ma.
Đêm tối đen, ánh sáng đỏ lập lòe ngoài cửa càng làm tăng thêm vẻ âm u.
Đến lượt Tân Án, cô nhớ lại những câu chuyện ma mà mình từng nghe các chiến sĩ kể khi còn ở quân ngũ. Cô kể một câu chuyện tùy ý, kết quả sau khi kể xong, cả phòng im lặng như tờ.
Hà Thư không nhịn được lên tiếng: "Án tỷ, câu chuyện này của chị chắc phải mấy trăm năm trước rồi, em nghe chán ngấy luôn."
Ách, quả thật là mấy trăm năm trước.
"Kịch bản chuyện ma kiểu người c.h.ế.t trong làng này em nghe nhiều lắm rồi, đây là lần đầu tiên nghe một câu chuyện không đáng sợ như vậy." Tưởng Bạch Thanh thẳng thắn chê bai.
Tân Án vốn rất tự tin, bị chê bai liền nghĩ thêm mấy câu chuyện nữa, nhưng cũng đều bị mọi người thẳng thừng chê không thương tiếc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Kiểu xác c.h.ế.t dưới giếng này chẳng phải là Sadako sao? Án tỷ, chuyện của chị lạc hậu quá rồi." Lăng Hi nói.
"Thật sự không đáng sợ đến vậy sao?" Tân Án ỉu xìu nói, đây là những câu chuyện mà cô giữ kín nhất đấy.
"Đáng sợ mà." Nghiêm Húc bất đắc dĩ nói hùa theo.
Hà Thư khó tin hỏi: "Nghiêm lão sư, anh nói đùa đúng không?"
Lâm Thi Quý ra vẻ hiểu biết: "Cậu biết gì mà nói."
[A a a nghẹn c.h.ế.t mất.]
[Anh chiều cô ấy quá rồi.]
[Câu chuyện này tôi kể cho đứa cháu ba tuổi của tôi nó còn thấy chán.]
[Án tỷ có kiểu đáng yêu khó tả a ha ha ha ha.]
[Lâm Thi Quý ra vẻ nghẹn lời kìa, nói cho tôi biết cậu biết gì đi!]
Tuy rằng có Nghiêm Húc ngốc nghếch khen, nhưng Tân Án vẫn biết rõ trình độ của mình.
"Tư liệu sống đủ rồi chứ? Em sợ tối nay em ngủ không được mất." Tưởng Bạch Thanh hồi tưởng lại một chút cũng thấy hơi sợ.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
"Nếu không chúng ta đi ngủ đi." Tân Án thì ngược lại, vì không đủ tư liệu nên không thể tiếp tục được nữa.
Ngày hôm sau.
Buổi sáng tỉnh dậy, Tân Án theo thói quen đi vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho mọi người, không ngờ lại có người dậy sớm hơn cô.
"Nghiêm Húc? Anh dậy sớm vậy?" Tân Án kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.
Nghiêm Húc quay đầu lại: "Đây chẳng phải là tranh thủ lúc chương trình chưa bắt đầu phát sóng trực tiếp để thể hiện một chút với bạn gái sao? Nhưng mà....."
Nhìn thấy Nghiêm Húc có vẻ khó nói nên lời khi đứng trong bếp, Tân Án tò mò hỏi: "Sao vậy?"