Hà Thư ngạc nhiên nhìn Tưởng Bạch Thanh: "Cậu được đấy!"
Tưởng Bạch Thanh ngượng ngùng gãi đầu: "Hì hì, tớ chỉ xem phim truyền hình thấy mấy cái cơ quan thường là vặn cái gì đó, hoặc ấn vào hòn đá nào đấy, tiện tay thử một chút thôi."
Nhậm Phi tỉ mỉ bố trí cơ quan nhưng bị người ta thử bừa một chút đã ra: Chắc tôi có thù với tất cả những người bên cạnh Tân Án.
[Tôi hình như đã nghe thấy tiếng đoàn làm phim đ.ấ.m vào tường rồi.]
[Sao tôi cảm giác họ sắp đi hết các bước rồi vậy.]
[Chắc không phải lại được tan làm sớm nữa chứ ha ha ha ha ha.]
Phía sau bức tường là một khoảng tối đen, nhìn không thấy điểm cuối. Tân Án đang định bước lên trước thì bị Nghiêm Húc kéo lại: "Để anh đi trước."
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
"Ừm." Tân Án cũng không nghĩ gì nhiều, ngoan ngoãn đi theo sau Nghiêm Húc.
Bốn người còn lại nhìn nhau với vẻ mặt cạn lời, lặng lẽ đi theo.
Sáu người mò mẫm đi về phía trước trong bóng tối.
"Muốn xuống cầu thang, cẩn thận một chút." Nghiêm Húc nhắc nhở.
"Em cảm giác như đang đi xuống một tầng hầm vậy." Tân Án đoán: "Chẳng lẽ là phòng nghiên cứu hay cái gì đó tương tự?"
"Có khả năng, phía dưới này chắc chắn có thông tin gì đó." Nghiêm Húc nói.
Liên tục xuống hai tầng cầu thang, cuối cùng họ đến trước một cánh cửa lớn.
"Phía dưới này sẽ không có zombie chứ?" Lâm Thi Quý vẫn còn sợ hãi.
"Mọi người lùi lại một chút, để anh mở cửa." Nghiêm Húc chậm rãi mở cửa: "Không sao đâu, vào đi."
Sáu người đều bước vào phòng, bên trong hóa ra là một viện nghiên cứu dưới lòng đất, không một bóng người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Ở đây có nhiều tài liệu quá." Hà Thư nhức đầu nhìn những tập tài liệu rơi vãi trên sàn.
"Chúng ta thu thập hết những thứ này mang lên xem đi." Tân Án nói: "Lục soát hết chỗ này cho chị."
Thế là dưới sự theo dõi của khán giả, sáu người bắt đầu cướp bóc tầng hầm như thổ phỉ, gần như lấy hết mọi thứ mới luyến tiếc rời đi.
"Mọi người xem trước đi, tôi đi nấu mì cho mọi người." Tân Án nhìn đồng hồ, cũng đã đến giờ ăn cơm rồi.
Tưởng Bạch Thanh chớp mắt: "Sáu phần cũng nhiều lắm, hay là Nghiêm lão sư anh giúp một tay?"
Nói xong sợ khán giả hiểu lầm gây tranh cãi, cậu còn nói thêm: "Tại vì buổi sáng anh với Án tỷ phối hợp tốt quá."
"Đúng đúng đúng, bọn em mấy người không biết nấu cơm, vẫn là không nên gây thêm phiền phức." Hà Thư nói.
[Hà Thư, cậu nhìn xem Lăng Hi bên cạnh nấu cơm đút cho cậu bao nhiêu lần rồi, sao cậu lại nói ra những lời này ha ha ha ha.]
[Toàn bộ mọi người đều đang giúp sức cho Tâm Nhãn sao.]
[Tâm Nhãn có phải sắp thành đôi rồi không.]
Nhìn Tưởng Bạch Thanh quay lưng lại với camera làm mặt quỷ với mình, Tân Án im lặng cảnh cáo Tưởng Bạch Thanh đừng làm loạn nữa, rồi nhìn thấy Nghiêm Húc đã đi về phía cô.
"Vậy thì làm ơn Tân lão sư dạy anh nấu mì sợi." Nghiêm Húc cười nói.
"Thực ra em chỉ định nấu mì đơn giản thôi, cũng không có kỹ thuật gì cao siêu cả." Tân Án chột dạ nói, họ làm như thể cô định nấu món gì phức tạp lắm vậy: "Dù sao nguyên liệu cũng có hạn mà."
"Không sao, mì sợi cũng cần kỹ thuật đó." Nghiêm Húc nói.
"Cấm nịnh hót nha." Tân Án trừng mắt nhìn anh một cái rồi bắt đầu nấu mì.
Ăn qua loa bữa trưa, mọi người lại bắt đầu tụ tập một chỗ xem xét các manh mối trong tài liệu. Tân Án yêu cầu mọi người lọc ra những điểm quan trọng, những thông tin rõ ràng là gây nhiễu thì loại bỏ.
Bận rộn cả một buổi chiều, cuối cùng họ cũng xem xét xong hết tài liệu.
"Tổng kết lại thì đây là câu chuyện về một đám nhà khoa học điên cuồng muốn hủy diệt thế giới sao?" Tân Án tổng kết: "Giả thuyết đậm chất "phổ thông" vậy?"
"Từ khi chương trình bắt đầu, giả thuyết nào mà không đậm chất "phổ thông"?" Nghiêm Húc thẳng thắn nói đùa.