Vừa mở cửa ra, Nghiêm Húc đã đứng ở ngoài cửa cười nhìn cô.
"Sao anh đột nhiên lại đến đây?" Tân Án mừng rỡ nói.
"Em chẳng phải nói ngày mai em phải bay sang Paris sao? Một tuần không gặp được." Nghiêm Húc nói.
Tân Án cười nói: "Không ngờ Nghiêm lão sư cũng là người hay dính người như vậy? Nhìn không ra đó nha."
"Ai bảo Tân lão sư có sức quyến rũ lớn chứ." Nghiêm Húc nói, giúp cô kéo lại vạt áo ngủ đang hơi trễ: "Sau này mở cửa nhớ chú ý quần áo trước."
Tân Án lẩm bẩm: "Chẳng phải tại anh đột nhiên đến làm gì, không kịp để ý."
Nói xong cô lại trêu chọc: "Thật sự là luyến tiếc em đến vậy sao?"
"Đùa thôi, máy bay của anh bị trễ, phải đến ngày mai mới bay được, nên nghĩ đến việc tìm em ở lại một đêm." Nghiêm Húc bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhưng Tân Án lại nắm bắt được điểm quan trọng.
Cái gì mà "tìm em ở lại một đêm"? Anh ấy muốn ở đây? Tiến độ có phải là hơi nhanh quá không?
Nhìn vẻ mặt biến đổi liên tục của Tân Án, Nghiêm Húc liền biết cô hiểu lầm: "Anh đã đặt phòng rồi, em hiểu nhầm đi đâu vậy?"
"Em nào có, em chỉ là hơi mệt thôi." Tân Án trừng mắt nhìn anh một cái rồi quay vào trong.
Nghiêm Húc đột nhiên không biết có nên vào hay không. Theo những gì anh được dạy từ nhỏ, mới ở bên nhau một tuần mà đã tùy tiện vào phòng con gái thì dường như không lịch sự lắm, nên anh lập tức có chút do dự tại chỗ.
Tân Án đi đến ghế sofa quay đầu lại nhìn thấy Nghiêm Húc vẫn chưa đi theo vào, kỳ lạ hỏi: "Anh đứng ở cửa làm gì vậy?"
"Khụ khụ, hay là em nghỉ ngơi sớm đi, anh về trước." Nghiêm Húc mặt hơi đỏ lên, lắp bắp nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Cô dường như đã nhận ra điều gì đó, vẻ mặt gian xảo cười rồi đi trở lại: "Nghiêm lão sư chẳng lẽ là đang ngại ngùng sao? Còn nói em hiểu nhầm, anh mới là người đang nghĩ gì đó đấy."
"Không có." Nghiêm Húc kiên quyết phủ nhận.
Tân Án lại cảm thấy Nghiêm Húc như vậy rất thú vị, cô từng bước tiến lại gần: "Em đâu phải là sói dữ hổ báo gì đâu, anh sợ em làm gì?"
Cô hơi nhón chân lên, tiến sát lại gần nhìn chằm chằm anh.
Nhìn gần hơn, Nghiêm Húc dường như càng đẹp trai hơn, Tân Án thầm khen ngợi trong lòng.
Hàng mi cũng rất dài, đôi mắt này lại càng đẹp hơn nữa. Cô tỉ mỉ đánh giá Nghiêm Húc, không chú ý thấy ánh mắt của anh đã trở nên kỳ lạ, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Đợi đến khi ánh mắt từ từ chuyển từ đôi mắt xuống đôi môi, cô không biết tại sao đầu óc nóng lên, trực tiếp hôn lên.
Trong khách sạn yên tĩnh vang lên một tiếng "chụt" rõ ràng, làm Tân Án giật mình tỉnh lại.
Cô vừa làm gì vậy? Cô lại cưỡng hôn Nghiêm Húc?
Cô thật sự muốn đi theo hình tượng nữ thổ phỉ đến cùng sao!
Hai người đều ngớ người, Tân Án lập tức nhảy lùi lại cách Nghiêm Húc một mét, không biết còn tưởng là Nghiêm Húc làm chuyện gì. Ngay cả Nghiêm Húc cũng không ngờ Tân Án lại chủ động hôn anh như vậy.
"Cái này... cái này là nhầm lẫn." Tân Án mặt đỏ bừng giải thích.
Sao cô lại nhất thời bị vẻ đẹp của Nghiêm Húc mê hoặc đến vậy chứ!
Nghiêm Húc u oán nhìn Tân Án: "Lời này của em thật sự rất giống lời của mấy tên sở khanh không muốn chịu trách nhiệm nói ra đó."
"Em không có." Tân Án lắc đầu: "Em chỉ là nhất thời xúc động."
Ách, nghe hình như càng giống sở khanh hơn.
Cảm thấy nếu còn trêu đùa nữa thì mặt Tân Án sắp đỏ bừng nổ tung đến nơi, Nghiêm Húc đành bỏ qua cho cô: "Nghỉ ngơi cho tốt đi, tối cùng nhau đi ăn cơm."
"Vâng."
Sau khi Nghiêm Húc rời đi, Tân Án chui đầu vào chăn giậm chân liên tục.