Ngày hôm sau, Tưởng Bạch Thanh ngoài việc vẫn còn hơi chóng mặt thì may mắn không gặp trở ngại gì. Tân Án thì bị Nghiêm Húc cưỡng chế ở lại trên bệ cao nghỉ ngơi, không được xuống nước nữa.
Cô đành phải tủi thân đi theo Tưởng Bạch Thanh câu cá.
Sau bữa trưa, đúng lúc sáu người cho rằng lại phải chán nản ở đây đợi hết ngày ngắm biển thì trước mắt họ bất ngờ xuất hiện một chiếc thuyền.
"Đây là, đến đón chúng ta sao?" Hà Thư có chút nghi hoặc nói.
"Đây chẳng phải là chiếc thuyền mà chúng ta vừa mới đi lúc đầu sao?" Tân Án mắt tinh nhận ra.
Lúc này, một cái đầu ló ra từ trên thuyền: "Mọi người có khỏe không, tôi đến cứu mọi người đây!"
Rõ ràng là nhân viên cứu viện trước đó.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
"Có thể tin được không?" Sau khi bị Lương Việt suýt chút nữa lừa ở kỳ thứ hai, Tưởng Bạch Thanh đã giữ thái độ nghi ngờ với tất cả nhân viên của tổ chương trình.
Tân Án thì lại lạc quan: "Kệ anh ta có được hay không, rời khỏi cái bệ cao này là tốt rồi. Hơn nữa anh ta chỉ có một mình, nếu nghi ngờ anh ta thì lát nữa lên trói lại."
Năm người còn lại: Cậu có vẻ giống vai ác hơn đấy...
[Chị Án, chị mới là trùm cuối đứng sau màn đấy.]
[Hình tượng thổ phỉ không đổ.]
[Nói thật, tôi khá muốn xem chị Án đi trói người....]
Sáu người từng bước một trở lại thuyền, cuối cùng cũng có thể rửa mặt chải đầu tử tế.
"Mọi người cứ gọi tôi là Tiểu Vương là được rồi". Nhân viên cứu viện giới thiệu.
"Tôi ngay từ đầu đã nghĩ anh chỉ là một NPC bình thường, hóa ra anh vẫn là một NPC có tên họ". Lâm Thi Quý nói.
"Sao anh đột nhiên quay lại rồi?" Hà Thư hỏi.
"Tôi đưa thuyền trưởng về xong liền vội vàng quay lại ngay. Vừa đến thấy trên thuyền không có ai tôi sợ c.h.ế.t khiếp, giấy tờ còn ở đó chứ?" Tiểu Vương nói.
"Bị cướp rồi". Tân Án bất đắc dĩ nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Chị Án, không". Lăng Hi còn chưa nói hết câu thì Nghiêm Húc đã cắt lời anh.
"Bây giờ thuyền đang đi hướng nào?" Anh hỏi.
"Vẫn là hướng về phía bờ bên kia mà, tôi không hề thay đổi hướng đi". Tiểu Vương ngơ ngác nói.
"Được". Nghiêm Húc không nói gì nữa.
"Giấy tờ không còn thì phải làm sao bây giờ?" Tân Án hỏi.
"Vậy thì không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa mọi người đến bờ bên kia an toàn trước đã". Tiểu Vương có chút thất vọng.
Đến khi Tiểu Vương rời khỏi khoang lái, bốn người còn lại mới lập tức xúm lại hỏi dò.
"Chị Án, sao chị lại nói giấy tờ không còn?"
Tân Án nhìn hướng Tiểu Vương vừa rời đi: "Cái cậu Tiểu Vương này có vấn đề."
Sau khi anh ta rời đi, Nghiêm Húc liền lập tức đi kiểm tra hướng đi: "Vị trí đã bị sửa lại, chúng ta lại quay về rồi."
"Cái gì? Vậy phải làm sao bây giờ?" Tưởng Bạch Thanh kinh ngạc nói.
"May mắn là nhật ký hành trình vẫn còn, anh có thể sửa lại". Nghiêm Húc nói, bắt đầu điều khiển bánh lái.
Lâm Thi Quý trong lòng hiểu rõ: "Cái anh Tiểu Vương này có vấn đề? Nhưng snh ta là người xấu sao, vậy tại sao ngay từ đầu không đối phó với chúng ta?"
"Chị đoán, anh ta là một nhóm khác. Kỳ đầu tiên chúng ta rõ ràng đã thả thuốc theo yêu cầu, vậy tại sao vẫn xảy ra vấn đề? Có lẽ là có nội gián ở bên chúng ta. Theo tính cách của tổ chương trình, sao họ có thể để chúng ta rời đi dễ dàng như vậy?" Tân Án phỏng đoán nói: "Hơn nữa trong phe người tốt có gián điệp chẳng phải là tình tiết kinh điển sao? Tổ chương trình chắc chắn sẽ không bỏ qua."
Nhậm Phi, Lương Việt: Lại bị cô đoán trúng rồi.
"Vậy chúng ta bây giờ phải làm sao?" Lăng Hi hỏi.
"Coi như không biết gì đi. Dù sao anh ta cũng chỉ có một mình. Chị nghĩ đi nghĩ lại vẫn là phải tuyên truyền một số giá trị quan đúng đắn, không thể tùy tiện trói người". Tân Án chính nghĩa nói.
[Nếu không phải vừa nãy phản ứng đầu tiên của cô là trói người, tôi đã tin.]