Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình

Chương 48: Vớt hải sản (1)



"Chị đang vác cái gì trên lưng vậy?" Tưởng Bạch Thanh tò mò hỏi Tân Án khi chị ấy mang một cái sọt lớn trở về.

Tân Án đặt sọt xuống, cẩn thận mở từng lớp lá chuối xanh mướt, lộ ra bên trong là những loại cây dại quen thuộc: "Đây là ớt rừng, rau dại, sả dại và củ sắn dây".

Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh nhìn nhau, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Những thứ này đối với họ mà nói, đặt trước mặt cũng không dám tùy tiện hái.

"Để chúng em giúp chị hái thêm nhé?" Hà Thư xung phong nhận việc.

"Đúng vậy, chúng em sẽ giúp chị." Tưởng Bạch Thanh cũng nhiệt tình nói thêm vào.

Tân Án nghĩ ngợi một chút rồi đáp: "Hiện tại những thứ này đủ dùng rồi. Tôi đoán sẽ có người đến tìm tôi, cho nên đồ vật đều chuẩn bị nhiều một chút".

Thế là, Tân Án dẫn hai người về nơi ở của mình.

"Wow, nơi này sao mà đẹp quá vậy!" Hai người đồng thanh thốt lên khi nhìn thấy căn nhà nhỏ đơn sơ của Tân Án.

Hôm nay, để đón khách, Tân Án đã đặc biệt trang trí lại căn nhà nhỏ của mình. Cô dùng những thân cây gỗ dựng lên một cái kho nhỏ, mái lợp bằng lá dừa. Để đề phòng trời mưa làm ướt bếp lửa, cô còn cẩn thận rào xung quanh bằng những cành hoa dại. Ngôi nhà nhỏ bên cạnh bếp lửa trông thật đặc biệt và đầy thi vị.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Bố cục hiện tại là bếp lửa cách nhà khoảng 10 mét, bên trong có một cái giá gỗ để bày biện nồi niêu xoong chảo.

Phía sau nhà là chuồng gà đã được cải tiến, rộng rãi hơn nhiều, cũng được lợp mái lá dừa. Đàn gà mái đang chăm chỉ đẻ trứng.

Tuy rằng căn nhà có hơi nhỏ, nhưng Tân Án đã trồng những khóm hoa dại hái từ rừng về trước cửa, tạo nên một khung cảnh "mặt hướng ra biển lớn, xuân về hoa nở". Sự bài trí này khiến nơi đây trông giống như nhà của một vị cao nhân ẩn thế.

"Wow". Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh nhìn cảnh tượng trước mắt mà không thể thốt nên lời. Chuyện này thật sự là do một người làm được sao? Họ có phải đã lạc vào một khu dân cư đặc biệt nào đó rồi không?

"Chị quá đỉnh!". Hà Thư ngây người một lúc rồi mới thốt ra được mấy chữ.

Tân Án có chút tiếc nuối vì hai người đến quá sớm, nếu không cô đã có thêm thời gian để làm một chiếc xích đu.

"Hôm nay hai người đã ăn gì chưa?". Tân Án hỏi.

Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh xoa xoa cái bụng rỗng tuếch, lắc đầu: "Chúng em chỉ ăn bánh mì kẹp lúc sáng trước khi xuất phát thôi".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tân Án kinh ngạc, hai người này sống sót kiểu gì vậy?

"Được rồi, vậy tôi nấu cơm cho hai người ăn". Tân Án nói, rồi cầm một cái chậu đi ra khu vực hải sản để chọn nguyên liệu cho bữa tối.

Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh đứng sau lưng Tân Án, thì thầm với nhau: "Chị ấy sẽ nấu món gì cho chúng mình ăn nhỉ?".

"Chắc là cá thôi, thấy chị ấy đang vớt trong thùng". Hà Thư đoán.

Hai người không khỏi trợn tròn mắt khi thấy Tân Án vớt ra những con tôm hùm to bằng cổ tay, cùng với mấy con bào ngư to tướng.

"Tôi có phải đang mơ không? Tôi vừa thấy tôm hùm đúng không?". Tưởng Bạch Thanh khó tin hỏi.

"Hình như... đúng vậy". Hà Thư cũng dụi dụi mắt.

Tân Án vớt hết ba con tôm hùm còn lại, dù sao ngày mai ăn thì ngày mai lại xuống biển bắt cũng được. Cô còn lấy thêm ốc biển, bào ngư, tôm, bạch tuộc, tính toán tối nay sẽ làm món hải sản luộc cay, chua cay đậm đà, chắc chắn sẽ rất đưa cơm!

Tân Án mang một chậu hải sản đầy ắp trở về, khiến Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh hoa cả mắt.

"Án tỷ, chị bắt được những thứ này ở đâu vậy?". Hà Thư cẩn thận hỏi.

"Dưới biển".

"Chị tự lặn xuống biển bắt sao?". Hà Thư kinh ngạc hỏi lại.

"Chứ sao nữa?". Tân Án nhìn Hà Thư khó hiểu, không tự bắt thì chẳng lẽ chương trình cung cấp sao? Chương trình có kinh phí để mua những thứ đắt tiền như vậy sao!

"Án tỷ, chị ngầu quá!". Tưởng Bạch Thanh nhìn Tân Án với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. "Ở cái đảo hoang này, ai cho em đồ ăn thì người đó là cha em!".

"Hay là hai người giúp tôi nấu cơm nhé?". Tân Án vừa sơ chế hải sản, vừa hỏi khi thấy hai người cứ đứng ngồi không yên.

"Được, được, chúng em có nhiều gạo lắm". Cuối cùng cũng được đại lão phân công nhiệm vụ, hai người lập tức đứng dậy đi vo gạo nấu cơm, để Tân Án có thể tập trung làm món hải sản luộc cay mà không bị quấy rầy.

"Án tỷ, em có mang gia vị từ nhà đến, nhưng vẫn chưa dùng đến". Tưởng Bạch Thanh như dâng vật quý, đưa cho Tân Án một túi đồ.

Chương trình không cấm khách mời mang theo gia vị, vì muốn những món ăn trên đảo được phong phú hơn, nhưng chỉ được mang trong lần thu thập đồ dùng đầu tiên, sau đó thì không được mang thêm.