Lâm Tương nhìn Tân Án như vậy, trong lòng thầm đánh giá, cô ta lại sa vào mấy quyển tiểu thuyết kỳ quái, hay mấy bộ phim truyền hình nhảm nhí kia, thì cũng chẳng có gì lạ, bởi chuyện này đâu phải mới xảy ra một hai lần. Cứ hễ cô tiểu công chúa này bị mắng cho thậm tệ là y như rằng sẽ lên giọng đòi thức tỉnh, đòi nỗ lực làm việc, nhưng tính đến nay, lần nào thời gian kiên trì cũng chưa quá nổi hai ngày. Cô ta lại muốn xem lần này cô nhẫn nại được bao lâu.
“Trời đất ơi.” Lâm Tương thở dài trong bụng: “Vì sao ông trời lại bắt tôi phải quản lý một cái đứa nghệ sĩ chẳng cầu tiến thế này cơ chứ? Cái cô tiểu công chúa kia, ngoan ngoãn ở nhà thừa kế gia sản, có phải hơn không?”
Tân Án dĩ nhiên là chẳng mảy may biết được những lời oán thán chất chứa trong lòng Lâm Tương. Cô vẫn cứ lạc quan mà nghĩ, xem ra sau này mình phải ra sức làm việc để gột rửa hết những tiếng nhơ mới được, hơn nữa, vụ sự cố lần này, Lâm Tương kia cũng là một kẻ đáng nghi.
Nhờ thái độ kiên trì của Tân Án, Lâm Tương tạm thời tin rằng cô thật sự muốn làm việc, bèn liên hệ với đạo diễn, nói rằng Tân Án có thể trình diện vào buổi chiều, tin này khiến đạo diễn không khỏi chấn động.
Trong lòng vị đạo diễn đã sớm chuẩn bị tinh thần cho việc cô tiểu công chúa này phải ba ngày nữa mới tới phim trường, bởi dù sao thì số cảnh diễn của Tân Án cũng chẳng có bao nhiêu, thà bớt một chuyện còn hơn thêm một chuyện, ông định bụng sẽ dời lịch diễn của Tân Án xuống phía sau.
Vậy mà kết quả, Tân Án lại báo chiều nay có thể đến, đúng là chuyện lạ đời, mặt trời mọc đằng tây chắc rồi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Hiện tại vẫn còn chút thời gian, Lâm Tương bèn đưa Tân Án về khách sạn nghỉ ngơi qua loa, buổi chiều khoảng một giờ sẽ bắt đầu hóa trang, ba giờ thì bắt đầu quay phim.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Vừa đặt chân vào phòng khách sạn, Tân Án đã có thể mường tượng ra cuộc sống xa xỉ mà nguyên chủ từng trải qua. Khách sạn này là loại phòng penthouse xa hoa nhất, có tầm nhìn hướng ra sông Giang tuyệt đẹp, tổng cộng rộng đến 400 mét vuông, bên cạnh còn có một phòng suite thông nhau rộng 170 mét vuông nữa, là nơi dành cho trợ lý của cô. Phòng ốc có đủ cả nhà ăn, thư phòng, phòng sinh hoạt, bể bơi trong nhà, phòng tập gym, quả thực là xa hoa đến mức khó tin.
Tân Án xua Lâm Tương ra ngoài, rồi ngả mình xuống chiếc giường lớn mềm mại, bắt đầu nghiền ngẫm kịch bản.
Đây là một bộ phim tiên hiệp, kể về câu chuyện nữ chính thức tỉnh năng lực rồi cứu vớt thế giới. Trong phim, Tân Án thủ vai Trương Hủ Hủ, vị sư tỷ dịu dàng của nữ chính trong môn phái. Vai diễn này không có nhiều đất diễn, giai đoạn đầu thì hết lòng yêu thương nữ chính, giai đoạn sau thì vì bảo vệ môn phái mà hy sinh thân mình. Hiện tại, số cảnh quay của cô chỉ còn lại mấy ngày cuối, chủ yếu là cảnh đánh võ trong trận chiến giữa các môn phái, cùng với cảnh quay cái chết.
Cảnh cái c.h.ế.t của cô là cảnh phải bay lên không trung rồi rơi xuống, và sự cố kinh hoàng xảy ra chính là trong lúc quay cảnh này, cô đã từ trên cao rơi thẳng xuống.
Những cảnh quay này đối với Tân Án mà nói thì chẳng có gì khó khăn, bản thân cô vốn xuất thân là quân nhân, tuy rằng quen dùng kiếm, nhưng mấy động tác võ thuật cơ bản thì không thành vấn đề. Tân Án lướt qua loa vài câu thoại, nghỉ ngơi chốc lát thì chuyên viên trang điểm đã cẩn thận gõ cửa xin vào.
“Tân tỷ, em có thể vào được không ạ?” Vương Lạc Lạc khẽ khàng gõ cửa hỏi, giọng có phần thấp thỏm.