Quả là Lâm Tương, giỏi thật, vừa đ.ấ.m vừa xoa, Tân Án nghe mà thấy buồn cười.
"Còn giả vờ gì nữa, người đại diện mà lại thuê thủy quân bôi nhọ nghệ sĩ nhà mình, cô nghĩ tôi còn ngu ngốc để bị lừa à?" Tân Án dựa người vào ghế sofa, xoa xoa tay nhìn Lâm Tương.
"Cô nói bậy bạ gì thế, có phải Giang Tâm nói gì với cô không? Giang Tâm là cáo già, giỏi mấy trò này lắm, cô đừng có mắc mưu." Lâm Tương cố giải thích.
"Đã nói đến Giang Tâm rồi, tôi cũng muốn hỏi cô, một người đại diện dẫn dắt nhiều ngôi sao hạng A, đến giờ vẫn được nghệ sĩ cũ khen ngợi trong các cuộc phỏng vấn, với một người đại diện nghe tin đồn trên mạng đã vội vàng chỉ trích nghệ sĩ, cô chọn ai?"
Tân Án nghiêng người tới, nhìn chằm chằm Lâm Tương: "Nói thẳng ra, cô tính là cái gì?"
"Cô!" Lâm Tương bị những lời ngạo mạn của Tân Án kích động, n.g.ự.c phập phồng: "Cô thất tín bội nghĩa như vậy, không sợ tôi hủy hoại sự nghiệp của cô sao?"
Tân Án cười: "Lúc đầu cô ký hợp đồng với tôi, chẳng phải là để nâng tôi lên rồi hủy hoại tôi sao, trưởng nữ nhà họ Lâm?"
Nghe vậy, Lâm Tương đột nhiên im lặng, vẻ mặt trở nên kỳ lạ: "Cô biết rồi?"
"Cô biết thì sao chứ, ha ha ha ha." Lâm Tương phát ra tiếng cười kỳ quái: "Cô đã đầy rẫy vết nhơ, cô nghĩ Giang Tâm có thể giúp cô tẩy trắng sao? Mơ tưởng hão huyền!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Lâm Tương, cô suy nghĩ nhiều quá rồi, tôi tẩy trắng chưa bao giờ cần người khác giúp, mà dựa vào chính mình." Tân Án nói.
"Đúng vậy, con gái nhà họ Tân không cần dựa vào ai cả, nhà họ Tân giàu có thế, đầu tư chút ít cho em trai tôi thì sao, sao lại ép nó đến đường cùng?" Lâm Tương nghiến răng nói.
"Em trai cô thế nào cô không biết sao, dựa vào cái gì người ta có tiền phải đầu tư cho các người, sao cô không bảo người giàu có thu nhận hết người ăn xin trên thế giới?" Tân Án cười lạnh nói.
"Cô là cái thá gì, chẳng phải là dựa vào xuất thân tốt muốn làm gì thì làm sao, vô dụng." Lâm Tương trừng mắt nhìn cô.
"Tôi có vô dụng hay không không cần cô biết, cô chỉ cần biết mình hiện tại vô dụng với tôi là được." Tân Án không muốn nói nhảm nữa, ném hợp đồng hủy hợp đồng đã chuẩn bị sẵn lên bàn rồi chuẩn bị rời đi.
"Cô đừng hòng!" Lâm Tương đứng dậy định tát cô.
Tân Án là ai, có thể để cô ta đánh trúng?
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Tân Án dùng tay phải nắm chặt cổ tay Lâm Tương, mặc cho cô ta giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được. Tân Án giữ chặt Lâm Tương, nhẹ nhàng đẩy, Lâm Tương ngã xuống ghế sofa.
"Cô không đồng ý thì cứ kiện đi, tôi có rất nhiều thời gian và tiền bạc." Tân Án cúi đầu nhìn Lâm Tương đang nằm trên ghế sofa, chuẩn bị ra cửa.
"Giỏi lắm Tân Án." Đúng lúc Tân Án chuẩn bị ra cửa, tiếng vỗ tay vang lên từ phía sau.