Tân Án tiếp tục quay phim đến tối mịt mới được đạo diễn Trương Mẫn hài lòng cho về.
"Án tỷ!" Tân Án vừa chuẩn bị rời đi thì nghe thấy giọng nói quen thuộc từ phía sau.
Triệu Hi vội vàng chạy đến chỗ cô: "Án tỷ! Em về rồi!"
Tân Án nhất thời chưa kịp phản ứng: "Lâm Tương thả em về rồi à?"
Cô vốn tưởng rằng với tính cách của Lâm Tương, sau khi để cô chạy thoát, chắc chắn sẽ hận cô thấu xương, sẽ không để Triệu Hi cũng chạy theo.
"Phòng làm việc của Lâm Tương hình như bị điều tra, nghe nói có chuyện gì đó. Lúc này em chịu bồi thường tiền vi phạm hợp đồng để chạy trốn, cô ta còn không mau đuổi em đi sao?" Triệu Hi thần bí nói.
"Bị điều tra?" Tân Án có chút bất ngờ, trước đó Tân Lịch nói chuyện của Lâm Tương đã giao cho ông ấy, chẳng lẽ là ba cô ra tay?
"Sáng nay thả em đi, em lập tức đặt vé máy bay đến đây." Triệu Hi nói.
"Đi thôi, vất vả rồi." Tân Án vỗ vai Triệu Hi.
Giang Tâm đang đợi họ trong xe bảo mẫu, thấy hai người lên xe thì dặn dò Tân Án: "Ngày mai em tiếp tục quay phim, Triệu Hi đến rồi thì chị không ở đây với em nữa, ngày kia chị đưa em đi chụp quảng cáo Josie."
"Josie?" Tân Án có chút ngạc nhiên, nhãn hiệu này là hãng nước hoa đang rất hot, chủ yếu là hương hoa.
Josie là thương hiệu lớn của Mỹ, có hợp tác sâu rộng với trong nước, người đại diện hiện tại là Hứa Anh, ảnh hậu nổi tiếng mà Giang Tâm từng quản lý.
"Ngạc nhiên vậy sao?" Giang Tâm liếc nhìn Tân Án: "Nếu không em tưởng chị làm quản lý bao nhiêu năm nay mà không biết gì à, cũng phải kiếm cho em mấy nhãn hàng lớn chứ."
"Cảm ơn chị Giang." Tân Án cười với Giang Tâm.
"Nếu em dùng thế lực gia đình, nhãn hàng xa xỉ nào mà không tìm đến cửa, thật không hiểu mấy tiểu thư hào môn như các em nghĩ gì, cứ phải tự lực cánh sinh."
Giang Tâm cạn lời than thở, một Nghiêm Húc như vậy, Tân Án cũng như vậy: "Giờ mới là quảng cáo thôi, khi nào em giành được vị trí người đại diện thì hãy khoe khoang."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Vâng." Tân Án gật đầu.
Những ngày tiếp theo là chuỗi ngày quay phim liên tục, Tân Án ngoan ngoãn làm công cụ diễn cảnh hành động, cuối cùng cũng đến ngày chụp quảng cáo.
Khi Giang Tâm đến đón cô, cô ấy đặc biệt xem xét trạng thái của cô, thấy cô quay cảnh hành động cả ngày mà không hề mệt mỏi, cô ấy mới hài lòng gật đầu: "Tốt lắm, trạng thái vẫn ổn."
"Đương nhiên." Mấy cảnh hành động này đối với cô mà nói không đáng nhắc đến.
Đi theo Giang Tâm đến phòng trang điểm, phong cách chụp ảnh lần này là tiên nữ, Tân Án vừa bước vào đã bị những chiếc váy lụa đủ màu sắc treo trên giá làm cho hoa mắt.
Trời ơi, cô đã bao lâu rồi chưa mặc loại váy này, kiếp trước đến giai đoạn sau, cô ngày nào cũng như đàn ông, mặc nam trang đi tới đi lui trong quân doanh.
"Sao cứ ngơ ngác như người chưa trải sự đời vậy, đâu phải hàng cao cấp gì đâu." Giang Tâm thấy Tân Án nhìn chằm chằm trang phục thì khẽ đẩy cô một cái.
"À, không có gì, dạo này em toàn quay cảnh hành động hoặc ở đảo hoang, cảm giác như mấy trăm năm chưa mặc váy." Tân Án cười gượng nói.
"Đúng là vậy, Án tỷ dạo này toàn làm việc nặng." Chuyên viên trang điểm đi đến cười nói: "Mau ngồi đi."
Đây chắc là chuyên viên trang điểm mới mà Giang Tâm tìm cho cô, không biết sao Tân Án đột nhiên nhớ đến Vương Lạc Lạc, cô ấy là một chuyên viên trang điểm rất có năng khiếu, tuy chỉ là trợ lý không có danh tiếng gì, trước đây Lâm Tương tìm đại cho cô, nhưng hiệu quả cuối cùng lại rất tốt.
Tân Án nói chuyện này với Giang Tâm, Giang Tâm nói đã biết, trong lòng lại thấy nghi hoặc, sao Tân Án lại nhớ cả một chuyên viên trang điểm nhỏ bé như vậy.
"Chị Giang, chị Án, không hay rồi." Triệu Hi vội vàng chạy vào, nhỏ giọng nói: "Bên ngoài Phạm Hân dẫn theo tổng giám đốc gì đó của Josie đến."
Phạm Hân? Con nhỏ này lại đến gây chuyện gì nữa đây? Tân Án nhíu mày, có chút dự cảm không lành.
"Em đợi chút, chị ra xem." Giang Tâm lập tức đứng dậy chỉnh lại áo vest, mang giày cao gót rồi hùng hổ bước ra ngoài.
Đến khi gần mười phút mà Giang Tâm vẫn chưa quay lại, Tân Án mới cảm thấy có gì đó không ổn.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Tân Án đi đến gần khu vực chụp ảnh, liền nghe thấy tiếng cãi vã.