“Cậu Vương, kể từ bây giờ nhà họ Hạ tôi sẽ dốc hết sức ủng hộ cậu!”
Sau khi đứng lên, Hạ Lãm trầm giọng nói bằng thái độ rất nghiêm túc: “Ai làm khó cậu cũng tức là đang làm khó nhà họ Hạ tôi.”
Vương Nhất không nói gì mà ra khỏi bệnh viện.
Anh gọi điện thoại cho Khương Nhã My và nói về bệnh tình của Hạ Trân.
Nhưng lần này Khương Nhã My tự dựng im lặng.
“Sao thế, có chữa được không?”
Giọng nói của Vương Nhất cũng trở nên căng thẳng.
Khương Nhã My im lặng một lúc rồi nói: “Có thể thử coi sao, nhưng không nắm chắc lắm.”
Sắc mặt Vương Nhất trở nên khó coi. Khương Nhã My là bác sĩ quân y giỏi nhất mà còn nói không chắc lắm, vậy thì căn bệnh này khó chữa đến mức nào đây?
“Nếu anh không yên tâm thì có thể gọi thêm một người này, chắc là anh ta nắm chắc hơn tôi đấy.” Khương Nhã My nói.
“Ai?” Vương Nhất lập tức hỏi.
“Thần y Khương Sinh.”
Nói ra cái tên này xong, Khương Nhã My cúp máy ngay lập tức.
Sắc mặt của Vương Nhất cũng trở nên ngạc nhiên.
Ba giờ chiều, Vương Nhất đúng giờ có mặt ở nơi đã hẹn với Lý Khinh Hồng.
“Ba!”
Mới đến được một lúc thì nghe thấy tiêu kêu đầy kích động.
Vương Nhất nghe tiếng nhìn lại, Vương Tử Lam kích động chạy về phía Vương Nhất.
“Tử Lam, để ba ôm xem xem có bị gầy đi không nào.”
Vương Nhất cũng rất vui mừng mà ôm lấy Vương Tử Lam.
Vương Tử Lam kiêu căng dẩu môi: “Gầy rồi ạ, mấy ngày ba đi vắng con sụt cân ghê lắm, không tin thì ba sờ xem đi.”