Đồng Kiệt không lên tiếng, chỉ có điều vẻ mặt rất dữ dằn.
Vương Nhất ngồi xuống chiếc sô pha, đợi Đồng Kiệt tự tử.
“Ba, ba tự tử đi, con không cứu được ba!”
Lúc này, Đồng Yên Nhiên chạy vào, mắt đỏ hoe nói với Đồng Kiệt.
Cô ta không nhẫn tâm nhìn cảnh Vương Nhất giết Đồng Kiệt, chỉ có thể bảo Đồng Kiệt tự làm.
“Đây chính là suy nghĩ của con?”
Đồng Kiệt mặt mày không cảm xúc liếc nhìn Đồng Yên Nhiên: “Xem ra, con cũng là kẻ ăn cây táo, rào cây sung, giữ lại vô dụng.”
“Ba nói cái gì?”
Vẻ mặt của Đồng Yên Nhiên chợt đanh lại, không dám tin mà nhìn Đồng Kiệt.
Cô ta đã gắng sức vì ba cô ta giành lấy cách chết còn chút thể diện, ít nhất sẽ giữ được toàn thây, sau này dễ chôn cất, sao trong mắt Đồng Kiệt thì thấy là ăn cây táo, rào cây sung chứ?
Vương Nhất đứng dậy: “Xem ra ông muốn tôi tiễn ông lên đường rồi.”