Nhìn thấy cảnh này, Liễu Mộng hai mắt tối sầm, suýt ngất đi, tức giận khôn cùng hét lên: “Dừng tay cho tôi!”
Mấy người đàn ông quay đầu nhìn Liễu Mộng, mặc kệ, tiếp tục việc đập phá của mình
Loảng xoảng! Loảng xoảng!
Lại một chuỗi tiếng kính vỡ nữa.
“Dừng lại, dừng lại! Rượu của tôi!”
Liễu Mộng tim ứa máu, đây đều là rượu mà cô ta bỏ ra rất nhiều tiền đặt mua!
Cô ta muốn chạy tới ngăn cản, nhưng một cô gái như cô ta làm sao có thể mạnh hơn những gã đàn ông cường tráng này?
Không ai thèm để ý đến cô ta, coi như cô ta như không tồn tại, thậm chí còn có một người đàn ông cao lớn hung ác đẩy cô xuống đất.
Giờ phút này, Liễu Mộng rốt cuộc hiểu được cho dù mình có ngăn cản như thế nào, đám người này cũng sẽ không dừng lại.
Vô tình, cô thoáng nhìn thấy Kim Thành Phong vẻ mặt lạnh lùng ở dưới lầu, cùng với Vương Nhất ở đối diện vẫn thản nhiên uống rượu, đồng tử co rút lại như hiểu ra điều gì.
Cô ta không biết Kim Thành Phong, nhưng cô ấy biết nhận biết người khác.
Cho dù là ăn vận hay cử chỉ đều để lộ ra khí chất, Kim Thành Phong trông như một quý tộc
Một người cao quý như vậy mà ngồi cùng Vương Nhất, không nghi ngờ gì là ở đây ủng hộ Vương Nhất.
Giờ phút này, tinh thần của Liễu Mộng đã bị đả kích rất lớn, cô ta ngây người nhìn Vương Nhất từ đầu đến cuối vẫn uống rượu một cách thờ ơ, khóe mắt co giật kịch liệt.
Trực giác cho cô ta biết rằng cô ta dường như đã đá phải tấm sắt…