Ông ta không ngờ hào môn của Giang Thành cũng cung kính với Vương Nhất như vậy!
Đây không phải là tự vả mặt mình sao?
Theo sau sự xuất hiện của hào môn ở Thiên An thì hào môn của Giang Thành cũng hiện thân.
Nhưng bọn họ không đứng về phía Hồng Giác Hải mà ngược lại đang nhiệt tình chào hỏi nhóm người Vương Nhất.
Nhân tiện cũng chào hỏi Lý Mộng Đình, Phương Huệ và Lý Tuyết Nhi.
Lý Mộng Đình và Phương Huệ đều hơi sửng sốt.
Đặc biệt là Phương Huệ.
Hai người mơ hồ nhớ rõ khi mới đến Giang Thành, Vương Nhất từng nói anh không quen thuộc Giang Thành lắm.
Lúc đó Phương Huệ còn rất vui mừng, bởi vì cô đến từ Giang Thành, còn rất nhiệt tình giới thiệu cơ cấu thế lực của Giang Thành cho Vương Nhất biết.
Kết quả là những ông trùm đứng đầu Giang Thành đều tập hợp tại đây, và toàn bộ bọn họ đều rất khách khí với Vương Nhất?
Lúc này, Phương Huệ mới chợt nhận ra Vương Nhất vẫn luôn giữ thái độ khiêm tốn.
Sắc mặt của Hồng Giác Hải trở nên cực kỳ khó coi.
Thế lực của Thiên An chống lưng cho Vương Nhất cũng không sao, không ngờ thế lực của Giang Thành cũng hướng khuỷu tay ra ngoài, làm chỗ dựa cho Vương Nhất.
Nhiều thế lực như vậy, Hồng Giác Hải cũng không dám đối đầu trực diện với họ!
“Hội trưởng Hồng, ông còn muốn ra tay với tôi không?”
Vương Nhất bắt chéo hai chân, vẻ mặt cười như không cười nhìn Hồng Giác Hải.
Vào lúc này, khuôn mặt của Hồng Giác Hải †rở nên vô cùng nghiêm túc.
Lúc này, rốt cuộc ông ta cũng hiểu được ý †ứ của La Văn.
Một người được nhiều gia chủ của các gia tộc đi theo như vậy sẽ không dễ dàng ra tay với một tiểu bối của hiệp hội võ đạo.
Anh có niềm kiêu ngạo của bản thân.
Nhưng người của hiệp hội võ đạo đã chết, dù sao cũng phải có một hung thủ đứng ra chịu trách nhiệm.
Không quan trọng người nào là hung thủ.
“Được, Vương Nhất, món nợ này chúng ta sẽ tính toán với nhau saul”