“Anh lấy danh nghĩa của Long chủ thề, tuyệt đối sẽ không để hai mẹ con phải chịu bất kỳ tổn thương nào!”
“Không ai có thể chia lìa chúng ta, ai dám động đến, anh giết kẻ đó!”
Nhưng Lý Khinh Hồng vẫn lắc đầu: “Anh không biết đâu, anh không biết gì cả…”
Đừng nhìn cô là tổng giám đốc của tập đoàn Lệ Tinh, giá trị con người hàng nghìn tỷ, nhưng ở trước vương tộc Yến Đô, vẫn chẳng thể so sánh được.
Nếu muốn hủy diệt tập đoàn Lệ Tinh, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, sở dĩ bọn họ chưa ta tay, là vì bọn họ nể tình mình là con gái của người kia, còn giữ lại chút kiên nhẫn.
Một khi ngay cả người kia cũng mất kiên nhẫn, thì tất cả mọi chuyện đều xong rồi.
Hiện tại, bọn họ đã tìm được Vương Nhất ở đâu, nếu mình và Vương Nhất không ly hôn, bọn họ sẽ hành động.
Cuộc điện thoại này, chính là tín hiệu.
“Trong khoảng thời gian này, có thể mong anh rời đi không?”
Hai mắt Lý Khinh Hồng đỏ bừng nhìn Vương Nhất, đau khổ nói.
Đồng tử Vương Nhất co lại, trai tim hung hăng nhảy lên một cái.
“Chỉ cần qua thời gian này thì tốt rồi, em sẽ không ly hôn với anh, chỉ mong có thể giữ được Tử Lam!”
Lệ khí trong lòng Vương Nhất như cỏ dại sinh trưởng, nhưng khi thấy Lý Khinh Hồng đã khóc thành lệ nhân, lệ khí đó lập tức tan thành mây khói.
Hít sâu một hơi, nhẹ mỉm cười: “Được.”
Nói xong, xoay người rời đi.
Khi đi, Vương Nhất vẫn thẳng sống lưng kiên định, như thể có thể xoay chuyển cả đất trời.
“Ba ơi, ba ơi, ba định đi đâu…”
Nhìn ba đi rồi, Vương Tử Lam lập tức luống cuống, khóc càng dữ dội hơn.
Lý Khinh Hồng lại giữ chặt Vương Tử Lam, ôm chặt bé vào lòng, không cho bé đuổi theo.