Vương Nhất cũng khẽ sững sốt, lời của ông ta lại khiến họ hiểu lầm cho rằng anh muốn bắt quàng làm họ với nhà họ Châu, thật buồn cười cùng cực.
Lý Mộng Đình cũng cau mày: “Sao chỗ nào cũng có anh? Thật là oan hồn không tiêu tán, chuyện này không liên quan tới anh, anh mau đi đi.”
“Không cần đuổi anh ta đi, vừa khéo, giữ lại anh ta làm người làm chứng.”
Tất cả mọi người quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Văn Thái dẫn một đám người đi vào.
Anh ta rất tự nhiên ôm Lý Mộng Đình vào lòng, nhìn mọi người một cái, cười ha hả nói: “Hôm nay ngày lành tháng tốt, vừa khéo trưởng bối của Mộng Đình cũng ở đây, tôi liền mượn cơ hội này, đến cầu hôn với Mộng Đình.”
Lời của Văn Thái lập tức tập trung ánh mắt của tất cả mọi người lên người anh ta, ngay cả Vương Nhất, cũng khẽ híp mắt, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới.