Chỉ hai chữ nhưng lại mang uy nghiêm to lớn, khiến Kim Thành Vũ không thể thở nổi.
Khí thế như vậy chỉ có những người đã thật sự xông ra chiến trường và giết người mới có được.
Nhưng Kim Thành Vũ vẫn không muốn xin lỗi.
“Các người dùng vũ lực trấn áp thường dân, nếu như chuyện này truyền đến trên kia, ai cũng gánh không nỗi trách nhiệm đâu!”
“Ha ha, doạ tôi sao?”
Thiết Tân cười lạnh, Vương Nhất cũng khẽ lắc đầu.
Anh biết rõ tính cách của Thiết Tân, nếu Kim Thành Vũ nghiêm túc nói câu xin lỗi, anh ta sẽ không gây khó dễ cho cậu ta, nhưng cậu ta lại dám uy hiếp Thiết Tân, vậy thì không còn cách nào nữa.
“Quỳ xuống.”
Ngay lập tức, Thiết Tân hét lớn, giọng nói như tiếng sấm vang, khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Bụp!
Không cho Kim Thành Vũ quá nhiều thời gian, Thiết Tân đá vào sau đầu gối anh ta.