Vương Nhất hơi mỉm cười, anh biết điều tiếp theo Lý Khinh Hồng muốn nói là gì.
Vì vây, anh ngồi trước mặt Lý Khinh Hồng, nhìn lớp trang điểm tinh xảo của cô, nói: “Đây chỉ là một phần mà thôi, anh nợ em, cả đời này cũng không thể trả hết, anh sẽ dùng tất cả mọi thứ để bồi thường cho em.”
“Chỉ là bồi thường thôi sao?”
Sắc mặt Lý Khinh Hồng hơi thay đổi, bỗng nhiên có chút buồn bã nói: “Nếu không có vụ bắt cóc kia thì có lẽ cả đời này chúng ta cũng không có duyên với nhau.”
“Đúng vậy, nếu không có vụ bắt cóc kia thì chúng ta sẽ không gặp nhau.”
Ánh mắt của Vương Nhất cũng khẽ thay đổi, nhớ tới vụ bắt cóc 5 năm trước, vẻ mặt cũng lạnh lùng đi, hỏi: “Năm năm trước vì sao em bị bắt cóc vậy?”
Đây là vấn đề Vương Nhất khá quan tâm.
Một đám người mặc đồ đen giống như những bóng ma, biến mất không chút dấu vết, đồng thời còn bắt cóc Vương Nhất và Lý Khinh Hồng, dẫn tới cuộc gặp mặt lần đầu tiên của hai người.
Nếu như nói bắt cóc Vương Nhất là vì Kim Thúy Như quấy phá, vậy bắt cóc Lý Khinh Hồng, rốt cuộc là vì sao?
Vì tiền gần như không có khả năng, Vương Nhất vẫn mơ hồ có cảm giác, đây là một chuyện rất thâm sâu.
Vấn đề này cũng khiến Lý Khinh Hồng rơi vào im lặng.
“Có lẽ là do xích mích trong cuộc sống.” Lý Khinh Hồng không chắc lắm, suy đoán nói.
Cốc cốc cốc!
Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ.
“Ai?”
Lý Khinh Hồng đang suy nghĩ vấn đề này bỗng nhiên bị cắt ngang, sắc mặt lập tức trầm xuống, cô không thích bị cắt ngang khi đang suy nghĩ.