Cơn giận trong lòng ta bùng lên, Kim Linh Quyết được thi triển với uy lực chưa từng có.
Từng đợt linh lực cuộn thành màn chắn, bảo vệ Hoành Minh và mọi người phía sau.
Ta tiếp tục dồn linh lực, hóa thành hàng ngàn mũi tên lửa, b.ắ.n thẳng vào phụ thân cùng quân lính của ông.
Chỉ trong chớp mắt, tiên phong đã tan tác.
Lão phượng hoàng cầm đầu khẽ chấn động, một mũi tên của ta xuyên gãy lông vũ trên đỉnh đầu ông, lập tức bốc lên vài làn khói trắng.
"A a a a a!" Hắn giận đến mức gào thét điên cuồng: "Ta mới là cha ngươi! Nghịch nữ, ngươi dám động đến tóc của ta!"
Cơn giận dữ khiến hắn ra đòn càng mãnh liệt, nhưng thần lực lại vì tâm trạng d.a.o động mà dần dần tán loạn.
Ta lạnh lùng cười khẽ, giữa áp lực nặng nề lại b.ắ.n ra một loạt mũi tên.
Thể lực ta theo dòng thần lực tuôn trào mà dần dần tiêu hao, dù có Hoành Minh và Xích Mã tộc trợ chiến phía sau, ta vẫn cảm thấy cơ thể mỗi lúc một nặng nề.
Nhưng ngay tại khoảnh khắc ta chạm đến cực hạn, khi dòng thần lực rực đỏ như ánh chiều tà tiêu biến, một nguồn sức mạnh khác, màu xanh lam thẳm sâu như thuỷ triều, bất ngờ bùng phát từ đầu ngón tay ta.
Đây là… thủy thuật?
Lần đầu tiên nó được ta thi triển để tấn công, liền khiến cả hoả phượng tộc phía đối diện ướt sũng từ đầu đến chân. Chúng trợn mắt há miệng, bàng hoàng dừng tay, cả người ướt đẫm nước.
Mà phụ thân ta, kẻ có hoả lực mạnh mẽ nhất, vừa bị dội nước lập tức bốc lên khói trắng cuồn cuộn.
Ta kinh ngạc vô cùng.
Ta… dễ dàng khống chế thuỷ hệ như vậy sao?
Nếu ta có thiên phú dị bẩm thế này, vậy tại sao ta lại là con của bọn họ? Ta thật sự không phải nhặt về sao?
Nhìn lão phượng hoàng kia mang vẻ mặt hoang mang, có lẽ hắn cũng đang nghĩ giống ta.
Phía sau, Hoành Minh cùng tộc nhân kinh hô.
Đến khi ta hoàn hồn, đã bị bọn họ nâng lên giữa trung tâm, tung hô khắp trời.
Ta bị họ hất lên, lại đỡ lấy, rồi lại hất lên, giữa những tiếng reo hò vang vọng:
"Giang Chiêu!"
"Chiến thần!"
"Giang Chiêu!"
"Vô địch!"
...
Ta rất vui.
Nhưng sự thật chứng minh, đừng bao giờ ăn mừng quá sớm khi thắng lợi vẫn còn trong tầm mắt, bởi vì, điều đó rất dễ khiến ta tự vả.
Không ai để ý đến bóng tối nơi góc khuất, nơi có kẻ lòng dạ hẹp hòi, luôn ôm hận trả thù, phụ thân ta.
Hắn lặng lẽ lôi ra một kiện pháp khí hình mũ.
Chiếc mũ từ trên trời giáng xuống, vừa chạm đất liền bành trướng to lớn. Nếu ta không kịp đá văng nó đi, e rằng tất cả chúng ta đã bị nó giam cầm.
Ta lập tức hét lớn: "Tản ra!"
Tộc nhân lập tức phân tán.
Chiếc mũ bị ta đá lệch, chao đảo một chút như một đứa trẻ ngốc nghếch, nhưng chỉ chớp mắt, vành mũ lại rung lên, hưng phấn lao về phía chúng ta với tiếng ù ù ghê rợn.
Nó nhanh như cắt, đi đến đâu, m.á.u tươi rơi rụng đến đó.
Ta dồn toàn bộ tinh thần đối phó với nó, nhưng không thể chạm vào dù chỉ một phần, ngược lại bị nó quay vòng vòng đến mức chóng mặt.
Lão phượng hoàng cười ha hả: "Đây là pháp khí do Hành Vân để lại, các ngươi có tư cách đối phó sao?"
Ta tranh thủ chút khe hở, lạnh lùng quát: "Xích Mã tộc chưa từng gây hấn với ngươi, cớ sao lại ra tay tàn bạo như vậy?"
Hắn sắc mặt lạnh lẽo: "Xích Mã tộc không chịu dâng ngựa, khiến quân bị của Võ Thần Điện suy yếu, quân tâm d.a.o động. Trọng Hoa Đế Quân đã giáng tội xuống Xích Mã tộc, lệnh cho ta thay trời hành đạo, có danh chính ngôn thuận. Nghịch nữ, ngươi dám vu oan ta sao!"
Ta bỗng nhiên cảm thấy nực cười đến cùng cực.
Nếu nói năm xưa, huyết mạch hoả phượng mà ta thừa hưởng từ hắn chỉ mang đến cho ta đau đớn và nhạy cảm, thì giờ phút này, chỉ còn lại sự nhục nhã và hổ thẹn vô tận.
Ta không màng đến chiếc mũ vẫn đang áp sát, liều lĩnh giữa muôn trùng hiểm nguy, tung một chưởng thật mạnh vào lão phượng hoàng kia.
"Trọng Hoa đã cho ngươi lợi ích gì?"
Hắn ngửa mặt ngã xuống đất, ôm lấy lồng n.g.ự.c bị thương, tràn đầy phẫn nộ và kinh hãi.
Ta nhếch môi cười lạnh:
"Thần lực của ngươi có khí tức của Trọng Hoa. Ta đoán, hắn hứa giúp ngươi đột phá Kim Linh Quyết tầng thứ chín, đổi lại, ngươi phải quy thuận Võ Thần Điện chứ gì?
Kim Linh Quyết vốn thuần túy, kẻ khác cưỡng ép truyền thụ vĩnh viễn không bằng tự mình lĩnh ngộ. Đây là điều ngươi từng dạy ta, ta luôn ghi nhớ.
Nhưng ngươi lại phản bội chính lời mình đã nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chang-chat-phac-nang-xau-xi/18.html.]
Không chỉ phản bội chính bản thân, ngươi còn phản bội tộc nhân của ngươi.
Ngươi thậm chí còn không bằng một phàm nhân!
Từ nay về sau, Giang Chiêu ta cùng ngươi đoạn tuyệt phụ tử, gặp lại chính là kẻ địch, không c.h.ế.t không thôi!"
Lồng n.g.ự.c hắn phập phồng kịch liệt, bị lời ta nói ép đến mức hốc mắt đỏ bừng, ngón tay run rẩy, thế nhưng vẫn cố chấp gào lên: "Nghiệt chướng! Nghiệt chướng! Ngươi sinh ra chính là nghiệt chướng!"
Ta chẳng buồn để tâm, xoay người tiếp tục trò đuổi bắt với cái mũ tà ác kia.
Nó lúc to lúc nhỏ, khi gần khi xa, bất kể ta dùng thủy công hay hỏa công cũng không thể tổn hại nó dù chỉ một chút.
Cuối cùng, ta kinh hãi nhận ra bản thân đã không còn chỗ để trốn.
Chúng ta chỉ có thể miễn cưỡng vận dụng thần lực để chống đỡ, thế nhưng nó gặp mạnh thì càng mạnh, không ngừng khuếch trương, dường như muốn nuốt chửng tất cả.
Trong cơn nguy cấp, bỗng có một nam tử áo xanh từ trên trời hạ xuống, nhẹ nhàng lật tay chạm vào vành mũ.
Chiếc mũ thần khí lập tức ngã ngửa, đỉnh mũ chạm đất, không thể giãy giụa, chỉ có thể vô lực xoay vòng vòng trên mặt đất như con vụ.
Tựa như bầu trời vốn đen kịt sắp đổ sập, bỗng nhiên rẽ ra một tia sáng.
Cục diện lập tức đảo chiều.
Hỏa phượng tộc, kẻ vẫn luôn đứng ngoài quan sát trò vui, ngay lập tức phát động công kích lần nữa, Xích Mã tộc buộc phải dốc toàn lực nghênh chiến.
Nam tử áo xanh kia dễ dàng thu lại chiếc mũ thần khí, sau đó lại lao vào chiến trường.
Hắn đưa lưng về phía ta, ta không nhìn rõ diện mạo, thế nhưng bóng lưng ấy… lại quen thuộc đến kỳ lạ.
Ta đứng ngây tại chỗ, đầu óc không ngừng suy nghĩ.
Từng mảnh ký ức vụn vặt lướt qua tâm trí, nhưng ta lại chẳng nắm bắt được chút manh mối nào.
"Bà chị! Ngẩn người làm gì vậy? Muốn làm bia sống à?"
Ta quay lại nhìn về phía phát ra tiếng gọi.
Ồ, là Tiêu Viêm, nhị đệ của ta.
Khoan đã, vì sao hắn lại đứng hàng thứ hai?
…
Ồ, đúng rồi.
Chúng ta là huynh muội kết nghĩa, mà ở nhân gian, ta còn một tam đệ.
Tiên Hiệp,
Kiếm Hiệp,
Xuyên Không,
Thám Hiểm,
Hài Hước,
Cổ Đại,
Dị Năng,
Huyền Huyễn,
Dị Giới,
Điền Văn,
Hệ Thống,
Xuyên Nhanh
Tam đệ ấy rất có khí cốt, cũng vô cùng nghĩa khí, hắn từng đem bảo vật gia truyền của mình tặng cho ta.
Ý thức ta bỗng chốc bừng tỉnh.
Không màng gươm đao bay lượn trên chiến trường, ta cúi đầu lục lọi trong túi Càn Khôn, cuối cùng cũng tìm ra bức họa kia.
Ta buông tay, bức họa lập tức trải rộng giữa không trung.
Trên ấy là hình bóng một chiến thần phiêu dật, mà bóng lưng của hắn… lại giống hệt nam tử áo xanh đang c.h.é.m g.i.ế.c phía trước.
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Ta chăm chú nhìn chằm chằm, không dám phân tâm, đôi mắt đã cay xè.
Cuối cùng, ta cũng chờ được khoảnh khắc hắn quay đầu lại.
Bốn mắt giao nhau.
Ta vô thức lùi về sau một bước, thần trí hỗn loạn, bức họa trong tay cũng theo đó rơi xuống đất.
Hắn là phu quân của ta.
Hắn chính là phu quân ta, người lẽ ra đang ở Đại Vương Sơn làm ruộng nhổ cỏ.
Tai ta ù đặc.
Hoành Minh vội kéo ta lùi vào nơi ẩn nấp, nóng nảy hỏi: "Giang Chiêu, ngươi sao vậy?"
Ta cảm thấy trước mắt có chút mơ hồ, đờ đẫn hỏi: "Hoành Minh, khi còn là phàm nhân, ngươi cũng gọi là Hoành Minh sao?"
Hắn bất đắc dĩ đỡ trán, thở dài: "Chúng ta nhất định phải chọn nơi này để trò chuyện sao?"
Dù vậy, hắn vẫn đáp: "Lúc còn là phàm nhân, ta có họ. Ta họ Lý, tên là Lý Hoành Minh. Sau khi thành tiên, ta bỏ họ, chỉ lấy danh làm tiên hiệu."
Ta lại hỏi: "Hoành Vân Đế Quân cũng là phàm nhân thành tiên. Ngươi từng đọc qua tiên sách khắp thiên cung, có còn nhớ tên phàm thế của hắn chăng?"
Hắn trầm ngâm một lát, rồi chợt nhớ ra: "Hoành Vân Đế Quân lúc còn phàm nhân… Ồ, ta nhớ rồi. Hắn họ Ôn, tên Cố, tự Hoành Vân."
Ôn Hoành Vân.
Lão Ôn.
Chẳng trách…
Ta khẽ bật cười chua chát.