Hai ngày sau, Trọng Hoa trở về sau khi bình loạn.
Hắn trông có vẻ tinh thần không tệ, nhưng đôi mắt không giấu nổi sự mỏi mệt. Dù không phải là bại trận, cũng chẳng phải thắng lợi vẻ vang.
Thế nhưng miệng hắn vẫn cứng rắn:
"Đám tướng lĩnh bây giờ một đời kém hơn một đời, vẫn là lũ già như chúng ta đáng tin cậy hơn."
Ta không nhịn được mà bật cười:
"Hoành Minh đã bị bắt rồi sao?"
Hắn thoáng dừng lại, gương mặt lướt qua một tia xấu hổ:
"Để hắn chạy mất. Nhưng hắn không dám làm càn nữa đâu. Đợi khi hôn lễ của chúng ta hoàn tất, ta sẽ có thời gian thu dọn hắn."
Rồi hắn chậm rãi nói tiếp:
"Ta đã nghĩ kỹ, chúng ta nên thành thân ở nhân gian. Thiên giới và Ma giới đều không tìm thấy tung tích của Hành Vân, vậy phần lớn khả năng là hắn đang ở nhân gian. Hôn lễ của chúng ta, phải để hắn chứng kiến mới tốt."
Ta hờ hững đáp:
"Tất cả nghe theo ngươi."
Ánh mắt Trọng Hoa lóe lên sự điên cuồng, càng lúc càng sâu, càng lúc càng nặng nề. Hắn muốn thắng Hành Vân trong mọi chuyện, đã sớm mê loạn rồi.
Làm thần, hắn không thể so với Hành Vân.
Làm ma, hắn lại mạnh hơn bất cứ ai trong thiên hạ.
Nhưng con đường này… đã đi sai mất rồi.
Ta vỗ nhẹ vai hắn, khẽ thở dài.
Hôn lễ được sắp xếp vô cùng gấp gáp, nhưng nghi thức vẫn vô cùng long trọng.
Trọng Hoa chọn cử hành hôn lễ tại một vùng đất gần vương thành Minh Khê, nơi mà từ quân vương cho tới dân chúng đều tín phụng hắn… cùng với quân chủ Minh Khê.
Hoàng hôn buông xuống, ta cùng hắn bước lên con đường trải đầy tiên hoa, từng bước tiến về đại điện nơi đặt tượng thần của hắn.
Hắn không muốn bái thiên địa, mà muốn ta cùng hắn bái chính tượng thần của hắn.
Chúng dân tề tựu, mỗi người đều nâng trong tay một bức tượng nhỏ của Trọng Hoa, chúc mừng hôn sự của hắn.
Trọng Hoa không nói gì, chỉ một lòng vui vẻ.
Thế nhưng, ngay khi đại lễ sắp hoàn thành, đột nhiên trong đám người vang lên tiếng xì xào:
"…Không đẹp bằng Hành Vân Đế quân."
"Đúng vậy! Chính hắn đã hãm hại Hành Vân Đế quân, không bằng người ta, lại sinh lòng đố kỵ, hại c.h.ế.t chiến thần của chúng ta!"
"Thật sự là vậy, Tam giới đều truyền tai nhau cả rồi!"
"Không có chút nhân từ, ngay cả thuộc hạ cũng phản bội hắn."
…
"Chúng ta không bái một vị thần như vậy!"
"Đúng! Chúng ta không thờ hắn!"
Tiếng xôn xao càng lúc càng lớn, cuối cùng vang dội cả một góc trời.
Không biết là ai đã ném bức tượng thần đầu tiên xuống đất, sau đó, từng bức tượng khác cũng liên tục bị ném xuống, vỡ vụn thành từng mảnh.
Tiếng tượng thần rơi vỡ vang lên không ngừng, so với pháo nổ còn chói tai hơn.
Nhân tâm hỗn loạn, trong đám đông có kẻ thừa cơ trèo lên chính điện, nhấc tảng đá lớn ném thẳng vào pho tượng vàng rực của Trọng Hoa.
"Ầm!"
Chiếc cổ của tượng thần lập tức gãy lìa, cái đầu to lớn lăn một đường, rồi dừng lại ngay dưới chân Trọng Hoa.
Ban đầu, hắn ngẩn người, sau đó sắc mặt dần dần trầm xuống, đôi mắt đen tối, cuồng nộ chực chờ trào ra.
Đột nhiên, hắn bật cười vang dội, trường bào hỷ phục trên người bị xé rách, chiến bào đỏ thẫm chớp mắt đã khoác lên thân.
Hắn vung trường đao, c.h.é.m xuống từng nhát, m.á.u tươi nhuộm đỏ đất trời, thủ cấp rơi rụng, m.á.u chảy thành sông.
Sau khi g.i.ế.c sạch tất cả, hắn chậm rãi ngồi xuống giữa đất, bóng lưng cô độc dưới ánh trăng lạnh lẽo.
Ta lặng lẽ nhìn tất cả.
Rồi ta lấy ra một viên Xích Mã Minh Châu, khi Thủy Kính vận chuyển, viên châu đã ghi lại toàn bộ những gì vừa diễn ra.
Minh châu chậm rãi bay lên không trung, hình ảnh năm xưa dần hiện ra giữa trời cao.
Trọng Hoa ngẩng đầu nhìn, ánh sáng trắng chói lòa khiến hắn bất giác giơ tay lên che mắt.
Nhưng dù có che, cũng không thể ngăn cản những gì đang phơi bày trước mắt hắn.
Hắn thấy chính mình năm đó dâng lên Hành Vân một chén rượu có hạ dược.
Hắn thấy mình tạo dựng ảo cảnh, lừa gạt yêu ma.
Hắn thấy mình thản nhiên moi ra một viên kim đan còn rỉ máu…
Hắn bật cười, đôi mắt đỏ ngầu:
"Ngươi đã biết hết rồi?"
Ta lạnh nhạt nhìn hắn, không đáp.
Hắn đứng dậy, ngửa mặt cười dài:
"Ngươi muốn dùng chính cách của ta để phản kích ta? Bày mưu để ta tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t tín đồ của mình, khiến thiên đạo giáng phạt?"
"Haha… Ngươi luôn miệng nói chính nghĩa, nhưng chẳng qua cũng vì tư tâm mà ngả về phía Hành Vân, khiến bao nhiêu phàm nhân vô tội bỏ mạng!"
"Nhưng ngươi đừng hòng như ý! Thiên đạo nào có tư cách trừng phạt ta? Nếu dám giáng phạt, ta sẽ g.i.ế.c cả thiên đạo!"
Lời vừa dứt, sát khí trên người hắn bùng nổ, ma khí đen kịt cuồn cuộn tràn ra, nhân gian chớp mắt hóa thành địa ngục.
Ta lập tức bay ra xa, lạnh giọng cười:
"Trọng Hoa, ngươi nhìn kỹ xem, ngươi giết… là người sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chang-chat-phac-nang-xau-xi/27.html.]
Ánh mắt hắn thoáng mơ hồ, rồi chậm rãi quay đầu lại nhìn.
Nơi nào có xác c.h.ế.t chất chồng? Trên đất chỉ là một mảnh bừa bộn đầy giấy nhân thế mạng mà thôi!
Khóe môi ta nhếch lên:
"Ngươi nghĩ chỉ mình ngươi biết hạ dược? Chỉ mình ngươi biết tạo ảo cảnh sao?"
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Ngươi làm sao so được với ta? Ta chính là gia học uyên thâm!
Ta vung tay xé toạc tầng mây che phủ.
Trên bầu trời cao, vô số thần tiên và yêu tộc đang đứng sừng sững,
Có Hoành Minh cùng tướng sĩ của Võ Thần Điện, có sứ giả Thiên Cung, có tộc Xích Mã, có tộc Thanh Ngưu…
Không có Hỏa Phượng tộc, lão phượng hoàng còn đang trị thương. Không đến cũng tốt, tránh làm hỏng đại sự.
Minh châu vẫn xoay tròn trên không trung, không ngừng chiếu rọi toàn bộ những gì đã xảy ra năm đó.
Những kẻ chứng kiến không ai lên tiếng, sắc mặt trầm mặc, mỗi người một biểu tình phức tạp.
Ta nhìn Trọng Hoa, chậm rãi nói:
"Đây mới thực sự là ‘lấy đạo của người, trả lại cho người’."
Ta siết chặt đao, chỉ thẳng vào hắn:
"Không cần phiền đến thiên đạo, cửa ải trước mắt này, ngươi đã khó qua rồi."
Ngay khi ta ra tay, Hoành Minh cùng các thần tướng lập tức lao vào tấn công dữ dội.
Trọng Hoa tránh được một kích, quay sang quát Hoành Minh:
"Năm đó ngươi đốt Tàng Thư Các bị Thiên Cung truy sát, thiên hạ không chốn dung thân, chính ta đã cứu ngươi! Ngươi không cảm kích thì thôi, nhưng thử nghĩ xem, không có ta che chở, ngươi sẽ ra sao?"
Hoành Minh phá lên cười, giọng nói đầy khinh miệt:
"Ta phỉ nhổ! Ngươi tưởng ta là ai? Trước khi thành tiên, ta từng là Trạng nguyên! Khi ta đỗ đạt, dân chúng đổ ra hai bên đường chúc mừng, bệ hạ từng tự tay rót rượu ban thưởng cho ta!"
"Sau khi thành tiên, ta bị Thiên Cung chèn ép, bắt phải ở Tàng Thư Các chép sử bằng tay trần, tâng bốc kẻ vô năng, hạ thấp những người có công lao! Ta buộc phải nói dối hết lần này đến lần khác!"
"Vì vậy ta mới bỏ văn theo võ, gia nhập Võ Thần Điện, ngỡ rằng chiến công hiển hách có thể đổi lại công bằng. Không ngờ lại bị ngươi lừa gạt, khiến ta mù quáng đồ sát yêu ma, phạm phải bao nhiêu sát nghiệp!"
"Ta chịu đủ rồi! Ta, Lý Hoành Minh, đường đường là nam nhi, không còn để các ngươi giẫm đạp nữa! Ta có thể tự mình sải cánh, hà tất phải mượn thang trời?"
Hoành Minh hừ lạnh, ném ánh mắt sắc bén về phía Trọng Hoa:
"Ta nói cho ngươi hay, năm đó, Tàng Thư Các căn bản không phải do ta vô ý đốt cháy. Ta cố ý đó!"
"Hôm nay ta vẫn là đường đường chính chính, Trọng Hoa, ngươi nghe đây! Ta, Lý Hoành Minh, chính thức phản ngươi!"
Nói rồi, hắn gầm lên một tiếng, lao thẳng về phía Trọng Hoa.
Trải qua bao nhiêu năm chinh chiến, hắn đã không còn vẻ thư sinh yếu ớt thuở ban đầu. Thanh kiếm trong tay vững vàng, sát khí lẫm liệt.
Trọng Hoa giơ đao đỡ lấy.
Ta thừa cơ công kích.
Thiên địa bỗng chốc bừng sáng rồi lại tối sầm, đủ loại pháp thuật giao thoa, ánh sáng rực rỡ tựa bảy sắc cầu vồng.
Trọng Hoa đã hấp thụ quá nhiều ma khí, thần lực pha tạp, lúc chính lúc tà. Ta sơ sẩy, bị hắn đánh văng ra xa mấy trượng.
Nhưng ta chưa kịp ngã xuống, một đôi tay ấm áp, mạnh mẽ đỡ lấy ta.
Hành Vân ghé sát bên tai ta, khẽ nói:
"Kim đan nằm dưới tim hắn ba tấc."
Ta nhẹ gật đầu.
Trọng Hoa đang bị thần ma vây công, phân thân bất lực. Ta nhân cơ hội bay vòng ra phía sau hắn.
Chỉ có đánh lén, mới có thể chắc chắn giành phần thắng.
Ta tập trung tinh thần, dốc toàn lực tấn công. Nhưng Trọng Hoa dù sao cũng là chiến thần, ngay khi ta sắp áp sát, hắn lập tức né tránh.
Ta xoay người công kích lần nữa, nhưng hắn đã có phòng bị, khó mà lại gần.
Đúng lúc tình thế giằng co, một con phượng hoàng và một con rồng từ trời giáng xuống.
Hai người chia nhau giữ chặt Trọng Hoa.
Ta định thần nhìn kỹ, thì ra là muội muội út và phu quân của nàng!
Muội muội ta lớn tiếng gọi:
"Tỷ tỷ! Muội đến giúp tỷ một tay!"
Tinh thần ta phấn chấn, dốc toàn lực siết chặt Xích Phượng Linh, bay vút đến đ.â.m thẳng vào Trọng Hoa.
Mũi nhọn sắc bén xuyên qua lớp da thịt, đ.â.m trúng kim đan ẩn dưới huyết mạch!
Ta lập tức kéo muội muội và muội phu rời khỏi phạm vi bên cạnh hắn.
Trọng Hoa trợn mắt nhìn trân trối, nơi tâm khẩu kim quang bừng sáng, kim đan vỡ vụn, trọng thương nguyên thần.
Hắn từ giữa không trung rơi xuống, sắc mặt trắng bệch, thân thể dần trở nên hư ảo.
Ta và Hành Vân sóng vai đứng trước mặt hắn.
Trọng Hoa yếu ớt cười vô thanh, ánh mắt hắn khóa chặt Hành Vân, một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống:
"Ngươi vì g.i.ế.c ta, mà ngay cả tính mạng cũng không cần sao?"
"Ngươi biết rõ ta đã hạ đồng sinh chú lên người ngươi, ta còn, ngươi còn, ta chết, ngươi cũng phải chết."
Ta sững sờ, đầu óc trống rỗng, cứng nhắc quay đầu nhìn sang, sắc mặt Hành Vân đã tái nhợt như Trọng Hoa.
"Haha… Hahaha…"
Trọng Hoa bật cười, thanh âm dần tan biến:
"Ngươi hận ta đến chết, ngàn năm trùng phùng, đến lúc ta sắp mất mạng, ngươi cũng không chịu nói với ta một câu sao…"
Nói đoạn, thần hồn hắn hoàn toàn tiêu tán.
Thiên hạ, từ nay không còn Trọng Hoa.