Chàng Chất Phác, Nàng Xấu Xí

Chương 29



Phiên ngoại 1 Tiên giới có hai kẻ kỳ quái hiếm thấy.

Một người nửa đời trước đi khắp nơi tìm sấm sét để bị đánh trúng. Một người nửa đời sau lại cầu xin người khác đ.â.m mình bằng kiếm.

Giang Chiêu thực sự không thể hiểu nổi, vì sao da mặt của Hành Vân lại dày đến như vậy?

Dù có bị đ.â.m đến mức trên người đầy lỗ máu, kiếm cắm nhiều đến nỗi trông như một con nhím, hắn vẫn bám lấy nàng, không chịu rời nửa bước.

Về sau, không còn chỗ để xuống tay nữa, Giang Chiêu dứt khoát mặc kệ hắn, muốn đi theo thì cứ đi theo đi.

Điều này ngược lại lại giúp nàng tiết kiệm không ít sức lực.

Mỗi khi yêu ma tác quái, nhìn thấy người đàn ông bên cạnh nàng trông như một con nhím sống dở c.h.ế.t dở, chưa đợi nàng ra tay, đã vội quỳ xuống đất cầu xin tha mạng.

Những lúc như vậy, Giang Chiêu mới chịu quay đầu liếc nhìn hắn một cái.

Hành Vân vô tội lại lấy lòng mà cười.

Nhưng cứ như vậy mãi cũng không phải cách, cuối cùng Giang Chiêu nhịn không nổi nữa, hét lớn:

"Ngươi có thể rút hết kiếm ra được không? Danh tiếng của ta sắp bị ngươi làm hỏng mất rồi!"

Hành Vân có chút khó xử:

"Ta sợ nếu đột ngột mất m.á.u quá nhiều, nàng sẽ bị dọa sợ."

Giang Chiêu cười lạnh:

"Đế quân, ngươi đang lừa ai đấy? Ngươi từng là chiến thần cơ mà."

Ánh mắt Hành Vân thoáng ảm đạm:

"Ta dù được sống lại, nhưng đã không thể ngưng tụ thần lực nữa. Thân xác này, cũng chẳng khác gì phàm nhân."

Giang Chiêu thoáng sững sờ, trong lòng dấy lên nghi hoặc, ngón tay khẽ cong lại, kéo một tảng đá lớn trên núi lăn xuống phía mình.

Hành Vân vừa nghe động tĩnh, lập tức phi thân lên đánh vỡ tảng đá thành bụi vụn, tan biến theo gió.

Hắn quay đầu, lo lắng hỏi:

"Nàng không sao chứ?"

Sắc mặt Giang Chiêu ngày càng khó coi, quay đầu bỏ đi, giận dữ mắng:

"Kẻ lừa đảo vẫn là kẻ lừa đảo, cả đời này cũng không sửa được!"

Hành Vân vội vàng đuổi theo:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chang-chat-phac-nang-xau-xi/phien-ngoai-12.html.]

"… Ta rút ngay đây, không giữ lại một thanh nào nữa. Nhưng nàng có thể tiếp tục đ.â.m ta không? Đừng bỏ mặc ta mà..."

Phiên ngoại 2 Giang Chiêu đã trở thành chiến thần mới của tam giới.

Nhưng nàng có lẽ mãi mãi không biết, suýt nữa mình đã c.h.ế.t trước khi phá vỏ.

Ma Tôn lão tổ gây họa khắp tam giới, chọc giận thiên hạ, đại chiến tiên ma nổ ra như lẽ tất yếu.

Hành Vân là chiến thần không thể chối cãi, cũng là đại tướng chỉ huy trận chiến này.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Trước trận đại chiến, tộc trưởng Hỏa Phượng tộc dâng lên một "pháp khí".

Hành Vân tiếp nhận, khóe môi giật giật, không dám tin mà nhìn tộc trưởng:

"Đây là con gái ta, ba trăm năm qua ta đã dùng vô số thiên tài địa bảo để giúp nó phá vỏ, nhưng nó lại vô dụng, chỉ biết lãng phí bao nhiêu pháp khí quý giá. May mà trứng của tộc Hỏa Phượng vốn là pháp khí cực kỳ lợi hại, nhân đại chiến này, ta nguyện dâng nó cho Đế quân, giúp người một cánh tay!"

Hành Vân cẩn thận kiểm tra tình trạng của quả trứng phượng hoàng, lập tức nổi giận:

"Ngươi thật là hoang đường!

"Nàng là hỏa phượng, ngươi lại dùng pháp khí thuộc tính thủy cho nàng, làm tổn thương căn cốt, còn thúc giục nàng phá vỏ! Nàng không c.h.ế.t đã là may mắn lắm rồi!

"Thiên hạ này sao lại có kẻ làm cha như ngươi, thực sự khiến người ta căm phẫn.

"Trận chiến này không cần ngươi tham gia nữa, quay về Kỳ Ngô Sơn mà hối lỗi đi.

"Đứa trẻ này tạm thời ở lại với ta, đợi nàng hồi phục hoàn toàn, ta tự mình đưa nàng về."

Thế là, quả trứng kia may mắn được lưu lại bên cạnh Hành Vân.

Đại chiến kết thúc

Sau trận đại chiến, Hành Vân muốn truyền thần lực giúp nàng phá vỏ, nhưng nàng kiên quyết cự tuyệt.

Hành Vân thoáng sững sờ, rồi chợt hiểu ra, nàng bây giờ đã vô cùng sợ hãi sự giúp đỡ của người khác, suy cho cùng, chính thân phụ ruột thịt suýt đã “giúp” nàng đến c.h.ế.t yểu.

Tâm cảnh phòng bị rất mạnh.

Hành Vân chỉ đành bất lực cười khẽ.

 

Lại một trận ác chiến đại thắng, Giang Chiêu được rảnh rỗi, liền tiêu d.a.o khắp nơi. Khi đến bờ Nhược Thủy, nàng gặp một tiểu hoa tinh dù đã tu luyện bao lâu cũng không thể hóa hình.

Giang Chiêu ngồi xuống bên cạnh, khẽ xoa đầu nàng:

"Thả lỏng đi, đừng nóng vội. Khi nào nở hoa, tất có thiên ý."