Chàng Chất Phác, Nàng Xấu Xí

Chương 3



"Phu quân, hắn nói bậy đấy."

Phu quân ta khẽ lắc đầu: "Không, hắn nhận xét rất đúng. Nương tử, nàng là phượng hoàng sao?"

Ta cũng lắc đầu: "Không phải, hắn nói mò thôi. Thiếp rõ ràng là ô kê thành tinh, lông thiếp toàn màu đen."

Chàng trầm mặc.

Một lúc lâu sau, chàng vòng tay ôm lấy bờ vai ta, nhẹ giọng nói: "Tộc Phượng Hoàng quý trọng lông vũ của mình hơn bất cứ thứ gì. Nương tử, hẳn là nàng đã chịu nhiều ủy khuất rồi."

Ta bỗng dưng cứng đờ cả người.

Trước nay chưa từng có ai ôm ta như vậy.

Bất giác, tuyết lại rơi, vương trên thân ta, lạnh lẽo đôi phần.

Ta thu lại cảm xúc, khẽ hít một hơi, vỗ nhẹ lên lưng chàng, cũng nhẹ giọng nói: "Phu quân, trời lạnh rồi, chúng ta về nhà ăn gà thôi."

Chàng mỉm cười gật đầu, rồi khoác giỏ trúc lên lưng, nắm lấy tay ta, từng bước tiến về phía trước.

Trên nền tuyết mỏng, chỉ có duy nhất dấu chân của hai chúng ta, kéo dài về phía ngôi nhà nhỏ.

Trong nhà, ánh nến vẫn sáng rực.

Cô nương A Trân nhà bên đã chu đáo thắp sẵn nến cho chúng ta, còn đặt lên bàn một nồi gà hầm đã nấu suốt cả buổi chiều. Dĩ nhiên, nàng ta cũng thuận tiện ăn mất hai bát lớn.

A Trân cười tủm tỉm: "Chiêu Tỷ tỷ, tay nghề của tỷ thật giỏi! Muội không nhịn được nên thử trước một chút, hai người không để bụng chứ?"

Ta cũng cười tươi: "Sao lại để bụng được? Dù sao cũng là gà nhà muội, muội cứ thoải mái ăn đi."

Nụ cười của nàng ta lập tức cứng lại trên mặt.

Nhìn chén thịt gà trước mặt, rồi lại nhìn ta, nàng ta run rẩy cầm đũa không nổi, giọng cũng lẩy bẩy: "Nhưng… nhưng muội chỉ nuôi đúng một con gà, tỷ đừng đùa chứ?"

Ta ngồi xuống bên cạnh, nghiêm túc mà bảo: "Chỉ một con gà thôi mà cũng không giữ được, muội đúng là ngốc thật đấy."

"Aaa!!!" Nàng ta hét lên tức giận, bật dậy khỏi ghế.

Ta giơ tay đè vai nàng ta xuống, kéo trở lại chỗ ngồi, rồi nhẹ nhàng bóp lấy gáy nàng ta:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chang-chat-phac-nang-xau-xi/3.html.]

"A Trân à, thấy muội xinh đẹp, tỷ nể tình tha cho lần này. Nhưng về sau bảo lũ linh vật nhà muội tránh xa vườn rau nhà ta ra. Nếu không, lần tới, tỷ không hầm gà nữa đâu… mà đổi sang hầm thỏ đấy."

Sự tức giận trong mắt nàng ta tức khắc hóa thành hoảng sợ: "Hầm… hầm muội sao?"

Ta rất hài lòng với sự nhạy bén của nàng ta: "Ừ, lột da thỏ, làm thêm đôi găng tay."

Nàng ta khóc nức nở: "Muội sai rồi!"

Ta lúc này mới buông tay, dõi mắt nhìn nàng ta lao ra khỏi cửa.

Phu quân ta khẽ cười, khen rằng: "Nương tử, nàng thật lương thiện."

Bị khen nhiều quá, ta cũng hơi ngượng ngùng. Nhưng mà… đúng là khen rất hay!

Sau một ngày bận rộn, được ngồi ăn cơm chính là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của ta.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Ngoài món gà hầm, ta còn bày thêm ít thịt khô, lấp đầy cả bàn, nhìn thôi cũng đã thấy mãn nguyện.

Ăn được nửa chừng, phu quân ta bỗng than thở: "Làm rau xanh nhà chúng ta đúng là có phúc thật."

"Vì sao vậy?" Ta tò mò hỏi.

Chàng cười đầy thâm ý: "Bởi vì ngày ch//ế//t cứ bị hoãn hết lần này đến lần khác."

Ta hơi sững lại, rồi cười phụ họa, gắp cho chàng một miếng thịt: "Vậy mai chúng ta luộc rau ăn nhé?"

Chàng cười rạng rỡ: "Nương tử, nàng thật tốt!"

Vô Danh Sơn vốn lạnh lẽo, chỉ có phu quân ta là có thể trồng được rau xanh. Dĩ nhiên, cũng chỉ có chàng và lũ gà nhà bên là thích ăn rau thôi.

Từ khi thành thân với ta, trên bàn ăn chẳng mấy khi thấy bóng dáng rau xanh nữa.

Chàng trước đây chưa từng đi săn, giờ lại học theo hàng xóm, đeo theo chiếc ná thô sơ lang thang cả ngày trên núi. Tuy sức lực không lớn, nhưng lúc nào cũng có thể mang về con mồi.

Chàng làm gì cũng có thiên phú, dù không giỏi nhưng vẫn làm được.

Cũng giống như ta vậy.