Con cháu thế gia đúng là ai cũng tài tuấn xuất chúng.
Nhưng dù xuất chúng đến mấy, cũng khó chống đỡ nổi cảnh muôn hồng nghìn tía chen chúc trong yến tiệc mùa xuân.
Đám đông chen chúc, rực rỡ chói mắt khiến ta hoa cả mắt, cảm giác như ngay cả những bông hoa kiều diễm trước mặt cũng héo rũ đi nhiều.
Ta xoa trán, trong khi Tam tỷ thì thong dong vô cùng, đang ngồi uống trà cùng tiểu thư nhà Thượng thư trong lầu gác mát bên cạnh.
“Nghe gì chưa? Người nhà Thẩm gia vừa trở về, mới vài hôm trước thôi.”
“Họ Thẩm? Là Thẩm Ngự Phong sao?”
Khi tách trà vừa đưa lên miệng, ta bỗng khựng lại, vểnh tai lắng nghe, chỉ mong được chạy thẳng qua ngồi giữa họ.
“Đúng rồi, nghe nói lần này hắn về để chuẩn bị quà ra mắt cho Lý Thế tử, chỉ ở lại vài hôm rồi đi ngay!”
“Ồ? Vậy sao.”
Ta lén nhìn sang, lại bắt gặp Tam tỷ đang bình thản nhìn chằm chằm về phía ta.
Ta hoảng hốt thu ánh mắt về, vội ngồi thẳng người lại.
Bọn họ không nhắc gì đến Thẩm Ngự Phong nữa, trước mắt ta, những bông hoa như héo rũ thêm.
Ta đành nhàm chán ngồi đếm từng bóng người lướt qua.
Trên đài cao, phụ hoàng và mẫu hậu đang ngồi. Dù cách xa, ta vẫn cảm nhận được ánh mắt tha thiết họ đang dõi theo ta, khiến lòng chột dạ.
Cái gọi là "yến tiệc ngày xuân" chẳng qua là phụ hoàng tìm cớ để ta đi xem mắt, chọn phò mã mà thôi.
Ta vẫn nhớ lời dặn dò của phụ hoàng trước buổi yến: “Tiểu Lục à, con không còn nhỏ nữa, mấy tỷ muội trong cung chỉ còn mình con chưa định thân, lòng trẫm rất lo lắng. Vì chuyện hôn sự của con, mấy đêm trẫm không chợp mắt nổi!”
“Lần này trẫm đã mời hết những nam tử xuất chúng khắp kinh thành đến đây, con cứ thoải mái chọn! Thích ai nói với phụ hoàng, trẫm sẽ ban hôn ngay!”
Nước nhà yên ổn, dân chúng an cư, giang sơn thái bình, phụ hoàng cũng rảnh rang để bắt đầu lo chuyện hôn nhân trong hậu cung.
Chỉ là... ta cũng muốn nửa đêm đứng đầu giường phụ hoàng xem người có thực sự mất ngủ không.
Khi các công tử đã an tọa, phụ hoàng mới tuyên bố chủ đề buổi tiệc hôm nay.
Dân gian tuyển phu thường có ném tú cầu, đấu võ, tranh bảng trạng nguyên...
Hôm nay, cách tuyển chọn lại là tài học.
Phò mã Đại Chu vốn chỉ là hư chức, võ nghệ có thể không cần, nhưng tài học bắt buộc phải giỏi.
“Tiểu Lục của trẫm là cành vàng lá ngọc, nhan sắc và tài hoa đều hạng nhất. Chỉ có đệ nhất học sĩ Đại Chu mới xứng đôi!”
Tam tỷ vừa gặm hạt dưa vừa cười hì hì trêu: “Phụ hoàng chỉ muốn tìm cho muội một vị văn thần, chắc không bao giờ đoán được người muội nhớ thương từ bé đến lớn lại là võ tướng!”
Câu nói của tỷ khiến ta nhớ đến hắn, Thẩm Ngự Phong.
Trong lòng ta, hắn mới là nam tử xuất sắc và tài giỏi nhất Đại Chu.
Chỉ tiếc...
Ta khẽ thở dài, cố tập trung dõi theo cuộc thi phía dưới.
Dù phò mã không có thực quyền, nhưng là phu quân Công Chúa được bệ hạ yêu thương thì quả quý hiếm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đám công tử thi tài khí thế ngút trời, người thì ngâm: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu,”
Kẻ lại đối: “Nhất nhật bất kiến như tam thu hề.”
Họ thao thao bất tuyệt, từng câu từng đoạn khiến Tam tỷ cười ngặt nghẽo.
Cái này mà gọi là thi tài sao?
Không bằng gọi là thi tình thi thơ!
Không chỉ ta cau mày, ngay cả phụ hoàng và mẫu hậu cũng âm thầm sa sầm nét mặt.
“Này, có một người giỏi đấy, thấy chưa?”
Tam tỷ huých vai ta, ta nhìn theo hướng nàng chỉ.
Dưới đài là một nam tử áo xanh, phong thái ung dung, ứng đối bình tĩnh, mỗi bảy bước làm được một bài thơ, nổi bật khác thường giữa đám người đang vắt óc thuộc thi từ.
“Lý Hoài Thành, trạng nguyên khoa trước! Xong rồi, phò mã của muội tám phần định rồi!”
Tam tỷ cười đùa không sợ to chuyện, ta nhìn hắn sắp đánh bại hết thảy mà sốt ruột, định giả vờ ngất để phá hỏng yến tiệc...
Chợt ngoài sân vang tiếng thị vệ báo: “Tiểu Thẩm tướng quân đến!”
Tim ta thắt lại.
Hắn... sao lại đến đây?!
Giữa ánh mắt dõi theo của bao người, Thẩm Ngự Phong chậm rãi bước vào. Dù khoảng cách xa, ta vẫn cảm thấy hắn đang nhìn mình.
“Thần tham kiến bệ hạ!”
“Bình thân, đứng lên mau!”
Hắn là người phụ hoàng yêu quý, là tâm phúc, nên được đối đãi niềm nở.
“Ái khanh sao lại đến đây?”
“Nghe nói bệ hạ mở tiệc kén rể cho Lục Công Chúa, thần cả gan xin thử một lần!”
Câu này vừa dứt, phụ hoàng và mẫu hậu nhìn nhau ngạc nhiên, ta thì hoảng loạn đá đổ cả chén trà.
“À... thật ra ái khanh không cần phải...”
Thẩm Ngự Phong phớt lờ lời phụ hoàng, lập tức quay sang đối mặt Lý Hoài Thành.
“Mời!”
Lý Hoài Thành là trạng nguyên văn khoa, tuy sững sờ, nhưng nhanh lấy lại bình tĩnh.
Hắn suy nghĩ rồi nói: “Tiệc xuân, chi bằng làm thơ với chữ ‘xuân’?”
Thẩm Ngự Phong không từ chối, khẽ gật đầu, làm động tác mời đầy phong độ.
Lý Hoài Thành bắt đầu:
“Tìm xuân nên sớm từ khi xuân đến,