Ý định báo thù đã mọc rễ nảy mầm trong lòng Mã Siêu, Mã Siêu đã biết sự mạnh mẽ của kẻ địch, nếu muốn báo thù thì phải mau chóng trưởng thành để sớm ngày cứu mẹ khỏi gia tộc Bách Lý.
Phùng Tiểu Uyển thở dài, không nói thêm nữa, lấy rất nhiều đan dược ra đưa cho Dương Chấn: “Anh Chấn, trong số đan dược này, có loại chữa thương nhanh, có loại khôi phục thể lực nhanh, anh cầm hết đi!”
Lúc này Mã Siêu mới hỏi: “Anh Chấn, Tiểu Uyển nói gì với anh thế?”
Dương Chấn không giấu giếm, nói lại những gì mà Phùng Tiểu Uyển vừa nói cho Mã Siêu.
Sau khi nói xong, Dương Chấn nói: “Bây giờ về vẫn kịp, tôi hy vọng cậu sẽ quay về, ở bên chị Lâm và bé Tĩnh An, về phần phong ấn trong người cậu, cứ giao cho tôi, tôi sẽ tìm được một cao thủ đỉnh cao có sức mạnh Phong Ấn”.
Lần này anh phải đến Ma Sơn, mà ở Ma Sơn có rất nhiều cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, Dương Chấn không tin không tìm được cao thủ nào có sức mạnh Phong Ấn ở đó.
Chắc chắn cao thủ đã phong ấn Thị Huyết Châu trong người Mã Siêu hồi trước đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nếu vậy, Dương Chấn chỉ cần tìm một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong có sức mạnh Phong Ấn ở Ma Sơn là có thể củng cố phong ấn cho Mã Siêu rồi.
Mã Siêu lập tức lắc đầu, nghiêm nghị nói: “Anh Chấn, anh cứ yên tâm, em không sao, không chừng khi ở Ma Sơn, em sẽ tìm ra cách tự cứu mình”.
Dương Chấn lập tức nổi giận, quát: “Tên khốn nhà cậu, đã thế rồi mà vẫn muốn đến Ma Sơn? Cậu không sợ chết ở Ma Sơn à? Tại sao cậu không bầu bạn với chị Lâm và bé Tĩnh An, nếu cậu chết, họ phải làm sao chứ?”